Khó khăn lắm mới tìm được cái miếu đổ nát này làm nơi trú ngụ, lại không nghĩ chỗ này là địa bàn của người khác, còn bị chủ nhân dùng ngữ khí chất vấn rất không thân thiện mà chào hỏi.
Chu Tước là kẻ chuyên bắt nạt người khác lại bị “hỏi thăm” như vậy liền la lên một tiếng, tỉnh rượu hơn phân nửa, đầu rủ xuống giống như quả cà chua, lùi nhanh về phía sau, đẩy Tôn tú tài lên phía trước.
“Không phải là ta muốn vào, là hắn ép ta đến đây, ngươi có việc gì cứ thảo luận với hắn.”
Tục ngữ có câu: không sợ đối thủ thông minh, chỉ sợ bằng hữu ngu ngốc. Nhất là kẻ bất cứ khi nào cũng có thể bán đứng đồng đội. Người bị bán đứng, Tôn Trữ đứng ngơ ngác nhìn nàng, trong lòng vừa ngạc nhiên, vừa tức giận, nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể cố gắng bình tĩnh.
“Các vị đại ca, ta chỉ tá túc ở đây một đêm thôi.”
Nghe xong, hai tên hành khất liếc nhìn nhau, đang muốn trả lời, Chu Tước từ phía sau Tôn Trữ chường nửa khuôn mặt ra: “Không đúng, không phải một đêm, mà là một tháng.”
Tôn Trữ lấy tay xoa trán, nàng không thấy đối phương mặt mày hung ác, ý đồ bất chính sao? Trải qua hôm nay, hắn đưa ra kết luận, Chu Tước chính là loại người phá rối mọi việc đến khi không thể cứu vãn được mới cảm thấy bằng lòng.
Quả nhiên, hai tên khất cái không vui, cùng nhau đứng lên, xắn ống tay áo lên, giống như là đồng diễn.
Người nhỏ tuổi hơn nói: “Đại ca, chúng ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhu-la-co-nhan/508280/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.