Khương Nhập Vi bỗng nhiên nhớ lại, cô đã từng thấy cảnh này.
Sau khi Đường Xuân Sinh kể lại cố sự đằng sau bích họa phi thiên ấy, nàng cho cô nhìn qua tương lai của mình. Cô đã thoáng thấy như vậy, cát vàng đầy trời, che lấp toàn bộ thế giới.
Sắc mặt cô trắng bệch, đôi môi run rẩy, cả người cũng không kiềm nổi mà run lên.
Trong thoáng chốc đó, cô chỉ cảm thấy như thể mình sắp chết.
Lúc này cũng đúng như vậy.
Trước mắt mơ hồ một mảnh, cũng không biết là do nước mắt, mồ hôi, hay là do cát bay lượn mù trời, nhưng cô không quan tâm, chỉ lao thẳng về phía mặt đất đằng trước.
Đó là nơi Đường Xuân Sinh biến mất.
Mặt đất tất cả đều là cát, cát do Đường Xuân Sinh hóa thành và cát vốn có trên mặt đất cũng không khác nhau. Thế nhưng Khương Nhập Vi vẫn cảm giác một lớp mỏng phủ trên đó là Đường Xuân Sinh.
Hai tay vốc một nắm cát vàng, cát từ kẽ tay chảy xuống, nước mắt Khương Nhập Vi tuôn rơi, nắm chặt bàn tay, lại giống như trước kia vậy, nắm càng chặt, cát chảy xuống càng nhanh.
Không biết từ lúc nào, một đôi chân trần đã đặt xuống trước mặt cô.
Khương Nhập Vi vụt ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt đạm mạc. Cô bỗng không thở nổi, bởi vì đó là khuôn mặt của Đường Xuân Sinh, nhưng trái tim cô như bị lưỡi đao cứa qua, bởi vì đấy lại không phải đôi mắt của Đường Xuân Sinh.
Đôi mắt Đường Xuân Sinh nhiệt tình mà hồn nhiên, thẳng thắn lại mạnh mẽ, luôn khiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhu-mong-huu-lenh/181763/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.