Trưa nay, ông trời chung quy chỉ là đánh một tiếng sấm, uy hiếp hạ giới một phen, rồi tan biến theo phong thanh vân đạm.
Trời giông gió đến thế vẫn có thể rạng lên, Lâm Mai vui sướng, nhận định ngày hôm nay đúng là ngày lành để chuyển nhà. Có rất nhiều hàng xóm đều xuất hiện, giúp châm một dây pháo thật dài, đều vẫy tay đưa tiễn.
Khương Chí Viễn khởi động xe xong bật băng nhạc lên nghe, một giọng nam ấm áp vang lên, Lâm Mai lập tức hát theo.
"Trèo đỉnh núi cao nhìn về cố hương,
Cát vàng trải vạn dặm,
Từ đâu truyền đến tiếng lục lạc,
Từng tiếng từng tiếng gõ vào lòng.
Mong được bước trên đường tưởng niệm,
Bay qua núi ngàn dặm,
Cánh nhạn bay về phía hoàng hôn,
Quê hương đang ở phương nào.
Bão cát không phủ mờ vết máu lịch sử đã in đậm,
Bão cát không phủ mờ kia hải đường huyết lệ
Cát vàng cuốn đi năm tháng không cuốn nổi tưởng niệm của ta,
Đêm nay như bao đêm ta mơ trở về Tần Quan..."
Khương Chí Viễn và Lâm Mai cố ý mua băng nhạc này. Lâm Mai thích nhất Phí Ngọc Thanh hát, cảm thấy hắn nho nhã, mà thanh âm lại càng ôn nhu. Có điều trái với bài hát, các nàng sẽ rời đi xa hơn khỏi quê hương, nhà cũ ở quê, sợ rằng chỉ có lễ mừng năm mới mới có thể qua.
Nghe nhạc, Lâm Mai nhịn không được bắt đầu mặc sức tưởng tượng tương lai. Muốn nói khả năng quan sát của nàng thật tốt, trước kia Khương Chí Viễn tuy rằng nghèo khổ tay trắng, nhưng nhờ đầu óc thông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhu-mong-huu-lenh/181816/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.