Từ khi vào hạ tới nay, đây là cơn mưa lớn nhất từng trút xuống, hạt mưa ầm ầm đập trên cửa sổ, như những người khách bộ hành hối hả, gặp một trận mưa như vậy, vội vã đập cửa nhà người tìm nơi trú ẩn, trong tiếng đập lộ ra vô cùng cấp thiết hoảng trương.
Trận mưa này khiến tất cả mọi người không ra được khỏi nhà, buổi chiều Khương Chí Viễn thậm chí không đưa con đi học, ngoài cửa sổ một mảnh hỗn loạn, ông lo đường đi bị ngập.
Lâm Mai rốt cục nhớ tới hỏi con gái tình hình ngày đầu tiên tới trường, thế nhưng Khương Nhập Vi vững vàng nhớ kỹ lời ba nói, không dám nói thêm cái gì, Lâm Mai thấy con không muốn cùng nàng trò chuyện, liền căm phẫn mà oán giận con gái nhà khác lúc nào cũng thân mật ấm áp như thể áo bông, nàng ngược lại sinh ra một cái áo mưa, có dán lấy thì cũng chỉ thấy lạnh lẽo.
Khương Nhập Vi nghe không hiểu những lời này, bé chỉ một mực lo lắng cho số phận của hạt táo kia, bởi vậy lúc nào cũng đem chiếc ghế nhỏ mà đứng ở bên cửa sổ nhìn, chỉ tiếc bên ngoài thế giới mô hồ bất thanh, bé đợi thật lâu, mới nhìn đến một vệt sáng lóe lên, lập tức nghe một tiếng sấm rền.
Khương Nhập Vi dụi mắt, vừa lúc tia sáng xuất hiện, bé tựa hồ thấy ở trên mảnh đất trước nhà xuất hiện cái gì đó.
Khương nãi nãi từ trong bếp đi ra, thấy sau bóng dáng nho nhỏ của cháu gái là một tia chớp khủng khiếp xẹt qua, kinh hãi bởi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhu-mong-huu-lenh/181817/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.