Ngày thi giữa kỳ.
Trời còn chưa sáng, đồng hồ báo thức trên điện thoại của Lý Tử Nghiên đã reo vang.
Xoẹt một cái.
Nhanh như chớp, Lý Tử Nghiên vươn tay tắt chuông trên đầu giường.
Bốn giờ ba mươi lăm sáng, cô ngẩng đầu liếc nhìn Vương Kỳ đang đeo bịt mắt ngủ say trên giường đối diện, lén thở phào nhẹ nhõm.
Nhẹ nhàng đứng dậy, thay bộ quần áo đã chuẩn bị từ trước, đánh răng rửa mặt xong, Lý Tử Nghiên như kẻ trộm, đeo cặp lên vai, lén lút đẩy cửa rời đi.
Hành lang ký túc xá yên tĩnh lạ thường. Người duy nhất tỉnh táo vừa cầm điện thoại lướt màn hình thành thạo, vừa chờ thang máy.
Lấy chiếc móc khóa hình bóng rổ Vương Kỳ từng đưa, Lý Tử Nghiên quẹt thẻ cảm ứng thang máy, nhấn nút xuống tầng một.
Men theo tường rào sân trường, cô đi đến cây cột thứ năm bên trái đối diện cổng chính, dừng lại, lặng lẽ chờ đợi.
Chẳng bao lâu, dưới ánh đèn đường, một shipper cưỡi xe điện từ xa phóng tới, nhanh chóng đưa túi giấy từ giỏ giữ ấm phía sau cho cô gái.
"Cảm ơn." Lý Tử Nghiên mỉm cười. "Vất vả rồi."
Cầm hộp cơm chiên còn nóng hổi vừa được đưa đến, Lý Tử Nghiên nhảy nhót tung tăng đi về phía khu dạy học không có người.
Vào thời điểm sớm đến mức không thể sớm hơn này, thậm chí bảo vệ cổng trường còn chưa bắt đầu ca làm, cô quẹt thẻ rồi bước vào vườn trường yên tĩnh, tự do di chuyển như thể vào chỗ không người, không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhu-nghien-tam-khuc-sam-lam-truong-xuan/2914112/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.