"Hạ Nhu, sao chị lại tới đây?" Giọng nói đầy kinh hỉ, Lý Tử Nghiên nhanh chóng chạy tới chỗ cô gái tóc nâu. "Có phải em làm chị đợi lâu lắm không?"
Không trả lời ngay, Hạ Nhu im lặng một lát, như có điều muốn nói nhưng cuối cùng chỉ nhẹ lắc đầu.
"Không sao, chị không đợi lâu đâu."
"Vì vừa nãy có người tìm em nói chuyện, nên không cẩn thận bị chậm trễ," Lý Tử Nghiên giải thích, nhưng không đi sâu vào chi tiết, giọng áy náy. "Đáng lẽ em nên nhắn tin cho chị trước, xin lỗi nhé."
Hít nhẹ một hơi, Hạ Nhu đáp bằng giọng đều đều. "Không sao, không cần xin lỗi." Muốn nói gì đó để hòa hoãn không khí, nàng lại vô thức đưa tay phải lên che ngực, không lên tiếng nữa.
Không gian giữa hai người bất ngờ rơi vào im lặng.
Cảm thấy phản ứng của người trước mặt hơi lạ, Lý Tử Nghiên lúng túng, nghĩ rằng Hạ Nhu trầm mặc vì mình chậm trễ, nên áy náy khom người, cẩn thận hỏi. "Vậy... giờ mình đi căng tin không chị?"
"Được."
Chỉ một chữ đáp lại, nhưng dường như lạnh hơn ngày thường.
Hai người bước trên con đường nhỏ dẫn tới căng tin, vẫn không nói gì.
Một lát sau, Hạ Nhu lên tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng.
"Áo của em, tuần sau chị giặt xong sẽ trả lại ngay," nàng nói, giọng bình thản, ngón tay nắm lấy ống tay áo đen hơi dài.
"Hả? Sao thế? Đột nhiên vậy?" Lý Tử Nghiên ngạc nhiên. Một tháng qua, Hạ Nhu luôn mặc áo khoác của cô, như có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhu-nghien-tam-khuc-sam-lam-truong-xuan/2914125/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.