Lý Tử Nghiên không hề nghi ngờ lời Hạ Nhu.
Không sai, không chút nghi ngờ.
Nếu Hạ Nhu bảo mình là người ngoài hành tinh, Lý Tử Nghiên sẽ vui vẻ chấp nhận và an ủi nàng đừng sợ, mình nhất định giữ bí mật.
Nếu Hạ Nhu nói năm năm nữa thế giới diệt vong, cô cũng sẽ ngoan ngoãn mua sách sinh tồn dã ngoại nghiên cứu, tìm mọi cách cùng nàng sống sót.
Đó như bản tính tự nhiên. Dù thông minh và có tư duy phê phán, khi đối diện lời nói của Hạ Nhu, Lý Tử Nghiên đơn thuần như đứa trẻ năm tuổi.
Vậy nên khi Hạ Nhu nắm áo cô, nhẹ giọng nói mình say, dù đột ngột, dù một giây trước nàng uống rượu vẫn bình thản, Lý Tử Nghiên chỉ vô thức bỏ qua manh mối, tin tưởng tuyệt đối.
"Say à?" Cô nhíu mày, nắm chặt bàn tay của Hạ Nhu, lo lắng: "Đau đầu không chị? Thấy khó chịu lắm không?"
Thấy nàng không đáp, Lý Tử Nghiên vỗ lưng nàng, thì thầm bên tai:
"Chúng ta về nhà."
Quay đầu tìm quanh, cô cúi xuống nói với Hạ Nhu: "Chờ em chút nhé," rồi vội đi đến nhân vật chính của tiệc.
"Vinson, tớ phải đi trước." Đến trước mặt anh ta, cô vẫy tay: "Hạ Nhu uống hơi nhiều, tớ đưa chị ấy về nghỉ."
Vinson đang chơi phi tiêu dừng lại, quay sang nhướng mày, không tin: "Uống nhiều á?"
"Ừ." Gật đầu, Lý Tử Nghiên chỉnh tay áo, nói: "tớ đưa chị ấy về nghỉ trước, xin lỗi nhé."
"Không sao, không sao, cậu cứ đi đi." Không vạch trần nghi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhu-nghien-tam-khuc-sam-lam-truong-xuan/2914167/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.