Giọng Lục Chương vừa dứt, bên tai Thẩm Miên đã vang lên tiếng "kẽo kẹt" quen thuộc.
Y không kịp suy nghĩ tiếng động từ đâu truyền tới, mà chỉ câm nín đẩy hắn ra ngoài: "Dưới long sàng giấu không nổi người đâu, ngươi mau về đi!"
"Tấn Vương sắp tới rồi."
Lục Chương nhìn Thẩm Miên, lên tiếng, trong giọng nói tràn đầy tiếc nuối.
Mặt Thẩm Miên hơi nóng lên, y vội vã quay vào trong tẩm điện.
Vừa thay xong y phục, y ngồi dựa nửa người lên long sàng, liền nghe thấy thị vệ ngoài cửa thông báo: Tấn Vương đã tới.
Thẩm Miên gian nan hít hai hơi, cất giọng khàn khàn: "Truyền vào."
Y chỉ mong Tấn Vương mau chóng nói xong rồi rời đi, độ ấm trong điện bị Tiền công công làm cho quá cao, khiến y th* d*c, ngực tức khó chịu.
Khoảnh khắc Tấn Vương được đẩy vào, hắn lập tức đưa tay che mũi.
Trong tẩm điện của Hoàng Đế, cửa sổ khép chặt, vừa ngột ngạt vừa oi nóng, lại còn vương mùi thuốc cổ quái.
Hắn nhẹ ho khan vài tiếng, ánh mắt dời về phía long sàng.
Vị Tân Đế trẻ tuổi tựa lưng vào đầu giường, gương mặt trắng bệch, đôi môi tái nhợt, chỉ có hai má ửng hồng bất thường.
Thẩm Miên yếu ớt ngẩng mắt nhìn Tấn Vương, ngữ điệu chậm rãi: "Hoàng huynh tới rồi?"
Tấn Vương buông tay áo, mỉm cười nhàn nhạt: "Vâng, Bệ hạ."
Xem ra Hoàng Đế quả thật đã lâm bệnh, hơn nữa bệnh tình còn không hề nhẹ.
Thẩm Miên cố nén xúc động muốn lao đến mở tung cửa sổ để hít một ngụm khí lạnh, chỉ mệt mỏi nói: "Nghe nói trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhu-the-nao-nguoi-co-y-kien-gi-voi-tram/2973798/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.