Tuần sau đó
Phòng âm nhạc mới mở lại gần đây
Nhà Windstead, London.
“Năm nay là Mozart!” Daisy Smythe – Smith thông báo. Cô giữ cây đàn vi-ô-lông mới lên cao hăng hái đến nỗi lọn tóc vàng của cô gần như tuột ra khỏi búi tóc. “Nó không tuyệt đẹp sao? Nó là một Ruggieri [ tên một nhãn hiệu đàn vi-ô-lông nổi tiếng ]. Cha mua cho em vào sinh nhật mười sáu tuổi.”
“Đó là một nhạc cụ rất đẹp,” Honoria đồng ý, “nhưng chúng ta đã biểu diễn nhạc Mozart vào năm ngoái.”
“Chúng ta chơi nhạc Mozart mỗi năm,” Sarah nói lè nhè từ cây đàn pi-a-nô.
“Nhưng năm ngoái em đâu có biểu diễn,” Daisy nói. Cô bắn cho Sarah một tia nhìn cáu kỉnh. “Và đây mới là lần thứ hai chị tham gia vào nhóm tứ tấu, nên chị khó mà phàn nàn về những gì chị biểu diễn mỗi năm.”
“Chị nghĩ chị có thể giết em trước khi mùa vũ hội kết thúc,” Sarah nhận xét trong cùng tông giọng cô dùng khi cô nói, Tôi nghĩ mình sẽ dùng nước chanh thay vì trà.
Daisy thè lưỡi ra.
“Iris?” Honoria quay qua người em họ chơi Xen-lô.
“Em không quan tâm,” Iris buồn rầu nói.
Honoria thở dài. “Chúng ta không thể biểu diễn giống như năm ngoái.”
“Em không biết là tại sao không,” Sarah nói. “Em không thể hình dung có bất kì người nào nhận ra phần trình diễn của chúng ta.”
Iris sụm xuống.
“Nhưng nó sẽ được viết vào tờ chương trình,” Honoria chỉ ra.
“Chị thật sự nghĩ có ai đó giữ tờ chương trình của chúng ta từ năm này sang năm khác à?” Sarah hỏi.
“Mẹ em giữ,” Daisy nói.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhu-the-thien-duong-just-like-heaven/839870/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.