“Cho hỏi hai bạn dùng gì ạ?” – Đúng lúc này thì có một chị nhân viên đến bàn đưa menu rồi hỏi.
Tôi lấy cái menu lật xem qua một lượt, vừa xem thì đã đau đầu. Nhìn trong menu đủ các loại trà, mà xưa giờ tôi có biết gì về khoản này đâu. Vừa lò dò xem từng loại như đọc từ điển, vừa đắn đo xem uống cái nào.
“Lấy em trà ô long.” – Nàng nhẹ nhàng gấp cuốn menu lại rồi quay sang nói với nhân viên.
“Ừm, vậy còn bạn này.” – Chị nhân viên hí hoáy trên cuốn sổ nhỏ rồi quay sang tôi hỏi.
“Lấy cho em giống bạn luôn đi.” – Tôi gấp ngay cuốn menu lại. Xem cũng chả biết chọn gì thì tốt nhất là khỏi xem cho đỡ mệt óc.
“Vậy hai bạn đợi chút.” – Chị nhân viên khẽ cúi người chào rồi rời đi.
“Chọn đại hở?” – Nàng nhìn tủm tỉm cười.
“Chứ sao, có biết gì đâu mà chọn.” – Tôi nhún vai.
“Ở đây chỉ mô phỏng một phần nào của trà đạo Trung Hoa thôi, mình ghé đây chủ yếu vì thích cái khung cảnh này.”
“Mô phỏng là sao?”
“Hiếu để ý các bản nhạc đang phát không?” – Nàng không trả lời tôi mà hỏi ngược lại.
“Là tiếng đàn tranh.” – Lúc này tôi mới để ý thấy tiếng đàn du dương, nhẹ nhàng vang lên.
“Ừa, hương trà và tiếng đàn được xem là sự kết hợp để con người ta hưởng thụ vật chất và giải trí tinh thần. Kết hợp với khung cảnh nho nhã tạo cho người thưởng trà có cảm giác thanh tịnh hơn. Đó là quan điểm của người Trung Hoa thời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-chieu-mua/804216/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.