"Các ngươi nói chuyện gì trong phòng vậy?" Chờ về tới ngự thư phòng, Lâm Linh lập tức tò mò hỏi Thi Trường Uyên.
"Ồ?" Thi Trường Uyên cười, "Trên đường đi Linh Linh không hỏi gì, trẫm còn tưởng nấm nhỏ không có hứng thú với chuyện chúng ta nói nữa chứ."
Lâm Linh lại bị trêu chọc, lẩm bẩm nói: "Tại ta muốn đi xa rồi mới hỏi, nếu hỏi ngay trước mặt các vị tiền bối thì thất lễ lắm."
Thi Trường Uyên cười: "Thật ra cũng chẳng nói gì nhiều, đại khái là phụ huynh sợ con mình bị kẻ xấu bắt cóc nên muốn đích thân tìm hiểu kỹ càng thôi."
Lâm Linh gật đầu, vô thức nói tiếp: "Ngươi đâu phải người xấu."
Nghe vậy Thi Trường Uyên cười khẽ: "Chưa chắc đâu."
Cây nấm thấy Thi Trường Uyên tự nhận như vậy thì tròn xoe mắt, nhưng đối phương không giải thích gì thêm, điều này lập tức khơi dậy sự tò mò của nấm. Nhưng dù Lâm Linh có nài nỉ thế nào Thi Trường Uyên cũng không hé răng nửa lời.
Lâm Linh xoay mông trên ghế, quay lưng về phía Thi Trường Uyên.
Thi Trường Uyên cười xoa gáy Lâm Linh, sau đó xoay cây nấm lại rồi thản nhiên đổi chủ đề: "Linh Linh thích kiểu hôn lễ nào?"
"Hôn lễ?"
"Chẳng phải lần trước trẫm đã nói đang chuẩn bị đại hôn và lễ sắc phong của chúng ta sao?" Thi Trường Uyên nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lâm Linh: "Linh Linh sao thế?"
Hàng mi dài của Lâm Linh run rẩy, trong mắt lộ ra vẻ bi thương xen lẫn tuyệt vọng. "Sao ngươi lại chuẩn bị hôn lễ chứ?"
Nấm nhỏ hết sức đau lòng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-dieu-can-luu-y-khi-de-vuong-trong-nam/2694569/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.