Lời cụ rùa nói đã khai sáng đầu óc Lâm Linh.
Hai mắt Lâm Linh tỏa sáng, vội vàng chạy tới ngự thiện phòng bưng rượu thịt cho cụ rùa rồi khiêm tốn thỉnh giáo, "Vậy, vậy cháu phải làm thế nào ạ?"
"Làm thế nào?" Cụ rùa say sưa thưởng thức rượu thịt, "Muốn đi thì đi, muốn ở thì ở, có gì đâu."
"Huống hồ mọi người tu luyện để có hình người, mai sau hành tẩu giang hồ cho tiện."
"Còn cháu đã có sẵn hình người, chỉ là đạo hạnh hơi cạn nên dễ bị người khác nhận ra, tu vi cũng không đủ chống lại bản chất nguyên hình, chẳng hạn như biến thành người vẫn phải ngủ đông."
Tóm lại là cây nấm trước mắt vô tình thành tinh hóa người, nhưng cũng chỉ có hình người chứ không thể xem là đại yêu quái, cho nên đôi khi vẫn sẽ bị ức hiếp.
Giờ cụ rùa đã hiểu tại sao cây nấm này xoắn xuýt như thế, nhưng ăn cây nào rào cây đó.
"Hay là vậy đi, để ta nghĩ cách vẹn cả đôi đường cho cháu."
"Bây giờ tu vi của cháu không đủ nên vẫn phải ngủ đông, chi bằng xuân hạ thu tu luyện ở long mạch, mùa đông về hoàng cung để Hoàng đế kia giúp cháu vượt qua mùa đông." Cụ rùa thở dài, "Điều kiện bên ngoài thật sự thua kém hoàng cung nhiều lắm."
Nghe thấy cách này, sương mù trong lòng Lâm Linh lập tức tan đi, quả thực là vén mây thấy mặt trời!
"Dạ! Cảm ơn cụ rùa!"
Cây nấm tung tăng về tẩm cung của mình, vừa hát ngân nga vừa thu xếp hành lý.
Y phải tranh thủ đi giành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-dieu-can-luu-y-khi-de-vuong-trong-nam/2694576/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.