"Không có bằng chứng?" Lâm Linh nổi nóng, lập tức cắn câu, "Thấy là tin ngay chứ gì."
Trước mắt bạo quân, toàn thân Lâm Linh tỏa ra những đốm huỳnh quang lấm tấm, chuẩn bị biến về nguyên hình.
Y ngẩn ra một lát, hình như nghĩ đến gì đó nên vừa biến vừa hỏi, "Cho ngươi xem bản thể của ta thì ngươi có đền chậu cho ta không?"
Không đợi Thi Trường Uyên trả lời, Lâm Linh biến về nguyên hình, từ trên cao rơi bộp xuống bàn cờ làm quân cờ văng tứ tung.
Biết trao đổi, có đầu óc nhưng không đáng kể.
Thi Trường Uyên cụp mắt, có nhận xét mới về cây nấm trước mặt.
Thật ra thứ hất văng quân cờ không phải cây nấm mà là một cái chậu sành từ trên trời rơi xuống, cây nấm trồng trong chậu, màu trắng ngà, chỉ to cỡ ngón cái, thấp lè tè, mũ nấm đã chiếm hết nửa chiều cao.
Trên bề mặt lác đác lông tơ màu vàng trong suốt, chứng tỏ mình có độc.
Thi Trường Uyên đưa tay bóp một cái, đúng là mềm như tưởng tượng, hắn nhướng mày rồi nhếch miệng cười, "Đúng là trắng trẻo múp míp thật."
Lâm Linh bất thình lình bị bóp một cái làm cuống nấm run lên, mũ nấm cũng hơi co lại, tựa như đang cố né tránh ngón tay làm loạn kia, nhìn hết sức tội nghiệp.
"Không được bóp! Bóp sẽ hư đó."
Thi Trường Uyên nghe vậy thì "ồ" một tiếng rồi thản nhiên hỏi, "Nấm tinh mà cũng bị bóp hư được à?"
"Nấm vốn là loài yếu ớt mà." Lâm Linh không hề nhận ra mình đã bị lộ tẩy, sau khi biến lại thành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-dieu-can-luu-y-khi-de-vuong-trong-nam/2694596/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.