“Trong khoảng thời gian mẹ vắng mặt, con đã tìm thấy người muốn cùng đi hết cuộc đời rồi sao?”
Anna Liszt thốt lên với giọng điệu như đang mộng tưởng. Bà chỉ rời nhà hơn một tháng, vậy mà lúc trở về lại chứng kiến một cảnh tượng chấn động như vậy.
“Mẹ, mẹ đang nói gì thế?”
“Mẹ nói gì con còn không rõ sao? Nếu hai đứa không có mối quan hệ đặc biệt, thì vì sao lại gần gũi đến mức… lại còn trên người vị tiểu thư này?”
Khoan đã, gần gũi? Trên người?
Hai nhạc sĩ lập tức nhìn nhau trong sự đồng bộ, từ đôi mắt người này phản chiếu hình ảnh của người kia, tựa như hai con mèo bị giẫm đuôi, đồng loạt giật bắn mình, nhảy dựng lên và xếp hàng ngay ngắn.
Ừm, vẫn còn cách nhau tận một mét.
Phu nhân Liszt bị hành động nhất thời này của hai người trẻ tuổi chọc cười. Không khí ám muội vừa nãy đã tan biến, chỉ còn lại hai đứa nhỏ hoang mang luống cuống trông đáng yêu đến lạ.
Bà hiểu con trai mình. Bình thường trước mặt bà lúc nào cũng giữ vẻ chín chắn, vậy mà giờ lại có thể thấy nó biểu lộ cảm xúc sinh động thế này, quả là một bất ngờ thú vị.
Ánh mắt bà chuyển sang vị tiểu thư trẻ tuổi. Mái tóc đen tuyền suôn mượt, dung mạo thanh tú, gương mặt e thẹn pha lẫn bối rối, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Có thể khiến Franz thoải mái đến thế sao…
Anna bỗng thấy hối hận vì đã mở cửa vào đúng thời điểm này. Bà cảm nhận được giữa hai người trẻ tuổi này có thể nảy sinh một thứ tình cảm đặc biệt, nhưng lại bị sự xuất hiện của mình làm gián đoạn mất rồi.
Nhìn khoảng cách rõ ràng giữa hai người, bà khẽ trêu chọc: “Franz, con lại đối xử với một tiểu thư như thế sao? Lễ nghi của con đâu rồi?”
“Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi! Con không bắt nạt cô ấy.”
“Phu nhân, người hiểu lầm rồi! Anh ấy chỉ đang giúp cháu thôi.”
Vừa dứt lời, hai nhạc sĩ liền sững lại.
Lại đồng thanh.
Anna khẽ nhướng mày.
Charoline cúi gằm mặt xuống. Liszt nhìn cô nàng nghệ sĩ vĩ cầm vừa biến thành một con chim cút run rẩy, bất đắc dĩ thở dài, cười cười giải thích với mẹ: “Mẹ, con và Charoline là bạn tốt. Cô ấy vừa bị ngã, con chỉ định đỡ cô ấy dậy, ai ngờ không đứng vững nên cả hai cùng ngã xuống.”
“Ồ—” Anna kéo dài giọng, đôi mắt sắc sảo nhìn về phía cô gái đang ngượng ngùng đến mức muốn độn thổ, “Charoline?”
“Vâng, thưa phu nhân.”
Nghe thấy phu nhân gọi tên mình, cô giống như con thỏ vừa nghe thấy âm thanh lạ, lập tức ngẩng đầu lên.
“Chào cháu, ta là Anna Liszt, mẹ của chàng trai bên cạnh cháu. Dù chỉ là tai nạn, nhưng ta vẫn mong cháu có thể rộng lượng tha thứ cho sự thất lễ của nó.”
“Chào phu nhân Anna, người có thể trực tiếp gọi cháu là Charoline. Cháu là một nghệ sĩ vĩ cầm, được Franz giúp đỡ nên đang tạm trú ở đây. Cháu không hề thấy anh ấy thất lễ chút nào, con trai người là một nghệ sĩ dương cầm vô cùng lịch thiệp và tốt bụng.”
Nghe thiếu nữ thao thao giải thích, Anna có chút chóng mặt vì lượng thông tin quá lớn.
Charoline, Franz? Hai đứa đã thân thiết đến mức gọi tên nhau — Ồ, chỉ là bạn bè, ta nghĩ nhiều rồi;
Nghệ sĩ vĩ cầm, nghệ sĩ dương cầm? Âm nhạc giúp hai đứa có thêm nhiều chủ đề để trò chuyện —Ồ, chỉ là bạn bè, ta nghĩ nhiều rồi;
Nhưng… đang ở đây?
Ta còn có thể không nghĩ nhiều được sao?!
Franz, con còn bảo không có gì, chỉ là bạn bè thôi ư?!
Nhận ra ánh mắt mẹ nhìn mình đột nhiên trở nên sắc bén, Liszt biết ngay bà lại suy diễn ra gì đó.
Mẹ anh rất tốt, chỉ là cứ hễ liên quan đến anh thì luôn nghĩ quá lên. Biết mẹ lại hiểu lầm gì rồi, mà thấy Charoline đã bối rối đến mức không biết làm sao, anh quyết định phá vỡ bầu không khí lúng túng này.
“Mẹ, mẹ ngồi xuống sofa nghỉ một chút đi. Con và Charoline sẽ dọn dẹp chỗ này trước. Mẹ xem, tâm huyết của con vương vãi khắp sàn rồi đây này! Một lát mẹ muốn hỏi gì con sẽ trả lời hết, không giấu gì cả!”
“Charoline, giúp tôi thu dọn bản nhạc nhé. Bản thảo của tôi cũng bị rơi mất rồi. Mẹ không cần giúp đâu, mẹ không biết cái nào là bản thảo bỏ đi.”
Nghe lời Liszt, Charoline cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Bản Concerto cô đang soạn vẫn còn lẫn trong đống bản nhạc rải rác này, phải nhanh chóng tìm ra mới được.
Hai nhạc sĩ lập tức cúi xuống bắt tay vào dọn dẹp. Anna ngồi xuống sofa, nhìn hai người như hai chú chim nhỏ bay nhảy trong phòng khách. Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ, thật là một khoảnh khắc bình yên và tươi đẹp.
Chỉ còn một tờ bản nhạc cuối cùng trên sàn, Charoline vừa cúi xuống nhặt lên thì một bàn tay khác đã đặt lên tờ giấy.
Những ngón tay thon dài, khớp xương mạnh mẽ, làn da ấm áp mịn màng — bàn tay của Liszt luôn dễ dàng nhận ra như thế.
Cô lập tức rụt tay về, đứng thẳng lên, nghe thấy anh khẽ cười, nhặt tờ bản nhạc lên rồi cũng đứng dậy.
“Charoline, cô hãy mang bản nhạc này cất đi, sau đó xuống nhà pha trà giúp tôi và mẹ nhé? Trà đen Anh Quốc là được, cô biết chỗ mà.”
Cô có chút thắc mắc nhìn anh, nhưng chỉ nhận được nụ cười trấn an của anh. Vì thế, cô đưa tay nhận lấy bản nhạc anh đưa, mọi căng thẳng đều tan biến.
“Có cần thêm sữa hoặc mật ong không?”
Charoline khẽ hỏi.
“Không cần đâu. Mẹ thích hương vị nguyên bản của trà đen.”
Liszt dịu dàng trả lời, sau đó đặt một tờ giấy nhạc lên xấp bản nhạc trong tay cô.
“Bản nhạc của cô, hãy giữ kỹ. Sau này tôi sẽ không làm hành động thất lễ như vậy nữa. Tôi tin rằng, sẽ có một ngày nào đó, cô sẽ sẵn sàng chia sẻ nó với tôi.”
“Đi nhanh thôi.”
Nói xong, Liszt quay người bước về phía sofa. Charoline thất thần bước vào phòng đàn, đặt bản thảo của anh vào hộp sáng tác, còn bản nháp thì xếp vào giỏ.
Nhẹ nhàng vuốt lên tờ bản nhạc mang một bản giao hưởng hùng tráng, nhưng tâm trí cô lại bay đến một nơi xa xăm —
Ngày cô sẵn lòng chia sẻ tất cả bí mật và âm nhạc với Liszt sao?
Có lẽ… sẽ đến.
Trong phòng khách vang lên tiếng trò chuyện —
“Xem ra hôm nay mẹ về làm con ngạc nhiên lắm nhỉ. Franz, chẳng phải mẹ đã gửi thư báo trước rồi sao? Con không nhận được à?”
“Thư ư? Con hoàn toàn không có chút ấn tượng nào. Charoline, cô có thấy thư của mẹ tôi không?”
Liszt đột nhiên lớn tiếng gọi Charoline. Anna bị sự tùy tiện của con trai làm sững sờ thêm một lần nữa.
Nghe thấy tiếng gọi, Charoline liền đáp lại từ phòng đàn.
“Có chứ, tôi thấy thư ký tên Anna. Hôm kia tôi còn đọc cho anh nghe mà. Chỉ là lúc đó anh đang toàn tâm toàn ý chỉnh sửa bản phối của Transcendental Études, dù có trả lời nhưng chắc không nhớ gì cả.”
Liszt cố gắng nhớ lại, hình như đúng là có chuyện đó, bèn quay sang xin lỗi mẹ.
“Vậy à… Mẹ à, một khi liên quan đến âm nhạc thì con hay quên nhiều thứ lắm. Thật sự xin lỗi mẹ.”
Anna nhìn con trai bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.
Hai đứa gọi nhau từ xa mà chẳng chút ngại ngùng, đến cả thư riêng cũng để người ta đọc hộ, vậy mà bảo chỉ là bạn bè? Nghe thật chẳng thuyết phục chút nào!
Đến khi Charoline bưng trà lên, cuộc trò chuyện giữa Liszt và Anna đã kết thúc. Họ mỗi người cầm lấy một tách trà, hương cam Bergamot dịu nhẹ lan tỏa khắp căn phòng. Mọi thứ dần trở lại yên tĩnh, câu chuyện vẫn còn tiếp tục.
Sự trở về của phu nhân Anna chỉ là phần mở đầu, những bất ngờ vẫn còn ở phía trước. Ai mà ngờ được, chỉ vài ngày sau, Berlioz lại xuất hiện tại nhà của Liszt!
Nghĩ đến tờ vé và giấy tờ liên quan đến bản giao hưởng kia vẫn nằm trong ngăn kéo, rồi nhìn thấy nhà soạn nhạc ấy bằng xương bằng thịt ngay trước mặt, Charoline cứ có cảm giác như đang mơ vậy.
“Charoline, hôm diễn ra buổi hòa nhạc đó, tôi đã định giới thiệu cô với Hector, chỉ là bản phối ‘Transcendental Études’ quá thành công. Hector, đây là Charoline, một nghệ sĩ violin vô cùng xuất sắc.”
Berlioz mỉm cười ôn hòa, chào hỏi Charoline một cách lịch thiệp nhưng không quá nhiệt tình.
Cô cảm thấy hơi hụt hẫng, nhưng cũng nhanh chóng buông bỏ suy nghĩ đó.
Charoline ngồi xuống sofa cùng phu nhân Anna, lặng lẽ lắng nghe hai nhà soạn nhạc trao đổi ý tưởng.
“Franz, tôi đã nghe bản phối của anh. Tôi nghĩ vẫn có thể hoàn thiện thêm. Đặc biệt là chương hai, cảm giác như vẫn còn thiếu chút gì đó.”
Liszt nhận ra cảm xúc của Charoline vừa thoáng thay đổi, liền muốn an ủi cô.
“Đó là vì vẫn chưa có phần violin đệm của tôi. Tôi chơi đoạn này thiếu đi sự mãnh liệt. Hay là tôi đàn lại cho anh nghe? Charoline, có thể giúp tôi thêm sắc màu cho bản nhạc này không?”
Đôi mắt ấm áp của Liszt tựa như ánh nắng mùa đông. Charoline cảm động bởi điều đó, không chút do dự mà đáp lại: “Là vinh hạnh của tôi.”
Trong vũ hội âm nhạc, violin uyển chuyển tựa bước nhảy của nàng tiên trong vũ trường, từng vòng xoay, từng chuyển động đều rơi trên dây đàn piano.
Tám mươi tám phím đen trắng lặng lẽ ghi lại nét đẹp của cô. Chúng vô tình phản chiếu cả những tâm tư sâu kín của chàng trai trẻ — vì thích, nên trong mắt ngoài cô ấy ra, chẳng còn ai khác.
Tình cảm thầm lặng ấy đẹp biết bao, người con gái ấy đẹp biết bao, đó chính là hương vị của sự rung động.
“Một bản nhạc tuyệt vời, phần hòa tấu của hai người gần như hoàn hảo. Giờ tôi cuối cùng cũng hiểu tại sao Franz lại không tiếc lời khen ngợi cô rồi. Tiểu thư, dưới sự hỗ trợ của piano mà vẫn có thể chơi violin xuất sắc đến vậy, cô thực sự khiến tôi ngạc nhiên!”
Berlioz lúc đầu không mấy để tâm đến Charoline, giờ đã hoàn toàn bị thuyết phục. Anh ta cảm thấy có chút hổ thẹn vì sự đánh giá thấp ban đầu của mình.
“Ngài thích là được rồi.”
Charoline khẽ đáp. Trong thế giới âm nhạc thế kỷ 19, có lẽ nữ nhạc công duy nhất không bị các nhà soạn nhạc xem nhẹ chỉ có Clara mà thôi.
“Anh phải tin vào mắt nhìn người của tôi chứ, Hector.”
Liszt lập tức trêu chọc Berlioz, trong lời nói lộ ra một chút bảo vệ ngầm.
“Tôi rất sẵn lòng gửi lời xin lỗi đến cô, tiểu thư Charoline. Nhưng mà—”
Berlioz suy nghĩ một chút, rồi đặt ra câu hỏi của mình.
“Tiếng violin của cô khi thể hiện hình ảnh của tình cảm đơn phương thì vô cùng sinh động và cuốn hút, nhưng khi hòa tấu cùng Franz để thể hiện tình yêu mãnh liệt, dường như lại thiếu đi chút chân thực?”
Câu hỏi này khiến nghệ sĩ vĩ cầm rơi vào im lặng. Sau khi hồi tưởng lại, Liszt cũng nhận ra sự khác biệt tinh tế đó.
Nếu không phải vì Berlioz quá quen thuộc với tình cảm sâu sắc trong ‘Transcendental Études’, thì có lẽ không ai có thể nhận ra điểm yếu này trong phần trình diễn của Charoline.
“Tôi rất xin lỗi, ngài Berlioz.” Charoline khẽ cười cay đắng. “Có lẽ vì tôi chưa từng yêu bao giờ.”
“Tôi chưa từng trải qua tình yêu, nên không biết tình yêu thực sự là gì.”
Lời nói ấy khiến cả ba người trong phòng khách đều sững sờ.
Berlioz dường như chấp nhận câu trả lời đầy bất ngờ này, còn Liszt thì chìm vào suy nghĩ không thể tin nổi. Còn Anna—
Suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong tâm trí bà chính là: Franz, chẳng lẽ con mới là người động lòng trước? Hay chỉ là đơn phương?
Tối hôm đó, Liszt xuống phòng khách và có một cuộc trò chuyện với mẹ mình.
“Mẹ, con xin lỗi, đêm Giáng Sinh con phải tham gia một buổi tiệc của Công tước.”
“Con không cần xin lỗi mẹ, Franz. Mẹ sẽ đợi con về, rồi dành cho con một cái ôm và một nụ hôn.”
“Không, mẹ ơi, mẹ còn phải chuẩn bị bữa tối Giáng Sinh nữa! Con rất nhớ đồ ăn mẹ nấu. Con hứa, trước 10 giờ con nhất định sẽ về.”
“Được rồi, mẹ sẽ chuẩn bị món con thích, đợi con về.”
“Mẹ, nếu có thể, con muốn mời Charoline cùng đón Giáng Sinh với chúng ta. Như vậy trước khi con về, sẽ có người bầu bạn với mẹ.”
“…Nếu con mong muốn vậy, mẹ hoàn toàn không có vấn đề gì.”
Ha! Đã bao nhiêu năm rồi mẹ đón Giáng Sinh một mình. Giờ lại là chuyện sẽ về sớm, rồi còn bảo mời tiểu thư ấy đến vì sợ mẹ cô đơn?
Franz à, con lo cho mẹ, hay thực chất là lo cho cô gái chơi vĩ cầm ấy?
Mẹ chẳng tin nổi một chữ nào khi con bảo hai đứa chỉ là bạn bè!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.