Trong phòng đàn, tiếng đàn dương cầm và vĩ cầm hòa quyện với nhau một cách hoàn hảo. Điều này khiến Chopin cảm thấy vô cùng kinh ngạc—bản Polonaise vốn dĩ là một bản nhạc độc tấu dương cầm, vậy mà cây vĩ cầm ấy lại có thể nắm bắt chính xác biểu cảm của cây đàn dương cầm, phối hợp một cách ăn ý đến mức như đang điểm xuyết thêm vẻ rực rỡ cho khúc nhạc ấy.
Không, không chỉ là điểm xuyết, mà là một kiểu hỗ trợ và hoàn thiện lẫn nhau. Tiếng ngân nga của vĩ cầm và khúc ca của dương cầm là sự diễn giải tương hỗ. Dương cầm truyền cho cô sức mạnh, còn vĩ cầm trao cho anh sự dịu dàng sâu lắng.
Kỹ thuật chơi đàn dương cầm cực kỳ điêu luyện, khó mà tin nổi đây là lần đầu tiên nghệ sĩ dương cầm ấy nhìn thấy bản nhạc và chơi trực tiếp. Chopin bị thuyết phục trước khả năng kiểm soát và thể hiện âm nhạc mạnh mẽ ấy, và cảm thấy xấu hổ vì những định kiến trước đây của mình.
Còn cây vĩ cầm ấy… Anh không thể nào kiềm chế nổi niềm vui trong lòng. Không có bản nhạc dành riêng cho vĩ cầm, cô chỉ dựa vào bản nhạc của dương cầm mà ngay lập tức nghĩ ra phần đệm và hòa âm để làm phong phú thêm chiều sâu cho bản nhạc. Đặc biệt là cách cô thể hiện đoạn chủ đề chính, khiến trái tim anh như được lấp đầy bởi hạnh phúc.
Thật tốt biết bao, khi em cũng yêu thích bản nhạc này.
Nụ cười của em là lời khen ngợi đẹp nhất mà tôi từng nhận được.
“Charoline, tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/2744913/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.