Charoline bắt gặp Liszt đang đợi cô trong hành lang.
Bóng dáng cao lớn của người nghệ sĩ dương cầm đứng lặng lẽ giữa hành lang vắng vẻ được ánh sáng ấm áp từ đèn nến trên trần bao phủ. Anh ôm bản nhạc trước ngực, cây gậy chống kẹp giữa khuỷu tay trái, tay phải thì cầm bút chăm chú đánh dấu trên bản nhạc.
Không hiểu sao, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Liszt, trái tim Charoline bỗng bình tĩnh lại, toàn thân cũng thả lỏng.
Những chuyện xảy ra đêm nay thực sự quá dồn dập. Khi rút mình ra khỏi tất cả, cảm giác mệt mỏi không thể diễn tả liền từ đỉnh đầu tràn xuống tứ chi. Nhưng khi thấy người ấy đang chờ đợi mình, cô như được tiếp thêm một cảm giác an tâm đã lâu không có.
Một mình đối diện với tất cả chuyện này, quả nhiên là không thể thiếu anh được.
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu Charoline đã khiến cô giật mình. Cô hơi ngơ ngác, mãi mới nhận ra, bản thân không ngờ lại vô thức dựa dẫm vào một người đến thế.
Cô khẽ cười bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại ấm áp vô cùng.
Quả nhiên, ở thế kỷ XIX này, người cô tin tưởng nhất vẫn là Liszt.
Điều này không giống với việc Chopin tình cờ biết được bí mật của cô, hay Paganini thấu suốt tất cả chỉ trong một ánh nhìn. Liszt chẳng biết gì cả, chính cái “chẳng biết gì” này lại là điều tạo nên sự khác biệt lớn nhất giữa anh và những người khác.
Bởi vì quá trân trọng, nên mới lo sợ.
Charoline không thể tưởng tượng nếu việc cô tiết lộ bí mật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/2744927/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.