Paganini bị đánh thức bởi một cái cào nhẹ mềm mại, ấm áp. Nhưng giấc mơ quá đỗi mê hoặc, ông chỉ mỉm cười nhẹ mà không mở mắt.
Những cái cào trên mặt ngày càng trở nên phiền toái, Paganini đưa tay ra đẩy yêu quái phá hỏng giấc mơ của mình, nhưng lại bị sinh linh nhỏ bé kia ban tặng một cái vả.
Ông bật mở mắt, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào khiến ông vô cùng khó chịu. Ông đưa tay phải lên che bớt, cuối cùng cũng nhìn xuống mu bàn tay.
Tốt, không bị thương.
Vật lộn ngồi dậy, cơn say khiến đầu Paganini vô cùng nặng nề, ông phải dùng tay trái chống đỡ để có chút thời gian tỉnh táo.
Meo —
Tiếng gọi nhỏ nhẹ khiến tâm trí ông trở nên thanh tỉnh hơn.
À, là một chú mèo con.
Paganini đưa tay phải ra, nhẹ nhàng cào cằm chú mèo. Chú mèo vằn nhỏ này rất hợp tác, ngồi xuống tận hưởng dịch vụ từ bậc thầy vĩ cầm.
“Chào buổi sáng, cục cưng.”
Mái tóc xoăn rối bù trong ánh ban mai biến thành màu nâu đỏ điểm những sợi vàng lấp lánh, đôi mắt hổ phách caramel của ông tràn ngập sự mê hoặc, lời nói ấm áp toát lên vẻ lười biếng kiểu Ý.
Vị đại thần trung niên vẫn có thể bộc lộ sức hút chết người một cách vô tình.
Ngay cả khi đối tượng chỉ là một chú mèo con.
“Thưa ngài, ngài đã tỉnh rồi, chào buổi sáng. Penny, lại đây nào.”
Chủ quán rượu vừa lau ly vừa chào Paganini vừa gọi chú mèo của mình.
Chú mèo tên Penny đang gừ gừ hài lòng, hoàn toàn phớt lờ mệnh lệnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/2744928/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.