Cuối cùng Lục Du và Thẩm Kỳ Niên cũng không có gọi người đến chơi đấu địa chủ. Nguyên nhân không phải do cậu. Người bình thường nhìn đến một lá bài lơ lửng giữa không trung, đại khái đều sẽ điên đi.
Buổi tối, Lục Du lăn qua lộn lại ở trên giường, không ngủ được. Cậu mở mắt ra thì thấy Thẩm Kỳ Niên bay lơ lửng trên trần nhà, Lục Du bật ngồi dậy: “Có bệnh hả! Đi xuống!”
“A.” Thẩm Kỳ Niên nhẹ nhàng bay xuống dưới ngồi trên giường Lục Du, hai người mặt đối mặt không nói một lời nào. Một lúc sau, Lục Du lấy chân đạp đạp Thẩm Kỳ Niên: “Đừng quấy rầy bố ngủ.”
Thẩm Kỳ Niên đứng dậy định đi, bỗng nhiên lại ngồi trở về: “Em ngủ được sao?”
Ngủ được sao?
Không biết do lạ chỗ hay là đang lo lắng, bây giờ Lục Du thật sự không ngủ được. Thẩm Kỳ Niên thấy vậy liền nói: “Hay là chúng ta tâm sự một chút đi. Nói ra thì hình như từ lúc chúng ta biết nhau chưa từng ngồi xuống hảo hảo nói chuyện một lần nào.”
Còn không phải là tại gặp một lần rồi hai lần toàn là vì hút dương khí sao.
Lục Du cũng không hiểu sao bản thân lại cùng Thẩm Kỳ Niên lăn lộn cùng một chỗ. Bất tri bất giác đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy rồi.
“Anh muốn tâm sự cái gì?” Lục Du không ngủ được, có người cùng nói chuyện cũng tốt.
Thẩm Kỳ Niên vui vẻ, nụ cười mang vẻ tao nhã hiện lên: “Nói cái gì cũng được. Không thì chúng ta chính thức giới thiệu lại một lần nữa đi.”
Lục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-ngay-lao-cong-minh-hon-bat-toi-dao-mo/1219529/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.