Có khá nhiều việc phải làm khi trở lại cuộc sống mà mình đã bỏ dở. Cuối thu, không khí mềm mại và uể oải. Tôi gần như dành cả ngày ở những quán café gần nhà. Đôi lúc, khi nhìn vào đáy cốc nước lọc đầy đá, lẫn vài lát chanh, tôi thoáng thấy ánh mắt của Chi Ngắn nơi đáy cốc. Cảm giác ấy thật nặng nề.
Tôi không có ý định quay về nhà của bố. Đã từ lâu lắm rồi, nơi đó được gọi là nhà của bố. Thỉnh thoảng, tôi vẫn hoài nghi về quãng thời gian sống bên ông. Tất cả đã quá cũ kỹ và xa vời. Như thể nhìn vào những bức ảnh cũ, thật thân thương và xa lạ. Một tuần tôi về nhà của bố ăn cơm hai lần. Vài tiếng ngắn ngủi trong một tuần ấy khiến tôi thấy bình yên. Những bữa cơm ấm áp, bậc cửa nhà đầy mùi thức ăn, những chiếc xe máy nằm im sau cánh cửa sắt màu xanh, tiếng tivi bố luôn bật trong những bữa ăn, mùi nước rửa bát. Chúng luôn nhắc cho tôi nhớ rằng tôi là ai, tôi thuộc về nơi đâu.
Tee không hề liên lạc về. Nhiều lần tôi cố thử gọi vào số điện thoại của cô. Chẳng bao giờ thấy nó hoạt động. Tiếng trả lời tự động của tổng đài có cái kiểu luyến láy vô cảm đến bực mình. Chị của Tee thỉnh thoảng vẫn gửi vào hòm thư của tôi những email Tee gửi. Những đoạn tin ngắn gọn về những hoạt động mà tôi biết Tee chẳng bao giờ tham gia.
Quán bar của Chi Ngắn đóng cửa từ hai tháng trước. Tôi chỉ gặp một đống đổ nát khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-nguoi-tinh-co-don-ky-la-cua-toi/2281667/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.