Thôi Trân Ái nói xong thì nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Lục Dung Nhan không đi, Lục Ngạn Diễm cũng ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
Nhưng dễ dàng nhận ra hắn đã nhẫn nại tới cực điểm.
“Con ta đâu?”
Lục Ngạn Diễm lại câu hỏi một lần nữa. Giờ phút này, đôi mắt hắn thâm trầm đã có thêm vài phần lãnh chí âm u.
“Nếu em thật sự giết chết con của anh…”
Lục Ngạn Diễm bỗng nhiên bật dậy, vươn tay bóp cổ Khúc Ngọc Khê, trên trán gân xanh cuồn cuộn, “Khúc Ngọc Khê, ngươi dám giết con của ta, ta nhất định sẽ đem ngươi chôn cùng!!!”
Lúc này đây, hắn thật sự bị chọc đến nổi nóng!
Lục Ngạn Diễm bóp cổ Khúc Ngọc Khê, lực đạo không hề nhẹ, Khúc Ngọc Khê tựa hồ không dự đoán được hắn sẽ đột nhiên nổi trận lôi đình, càng không nghĩ tới hắn vậy mà lại bóp cổ mình, ả thở không được, gương mặt trong nháy mắt đỏ bừng, hai tay nắm chặt lấy bàn tay đang bóp cổ ả,“Á…… Buông ra!! Khụ khụ khụ khụ……”
Lục Dung Nhan thực sự vô cùng căm hận Khúc Ngọc Khê, đặc biệt giây phút nghe thấy ả nói giết chết con mình, cô cũng có cảm giác xúc động muốn xông lên tát cho ả một cái, thậm chí… muốn giết ả!!!
Nhưng cuối cùng, lý trí đã giữ cô lại.
“Ngạn Diễm!”
Lục Dung Nhan thấy Khúc Ngọc Khê đã sắp thở không nổi thì cô đi tới, kéo Lục Ngạn Diễm lại, “Buông tay ra…”
Khúc Ngọc Khê đáng chết, nhưng không nên chết ở trên tay Lục Ngạn Diễm.
Nếu ả chết thật, vậy thì hắn đã phạm tội.
“Ngạn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/niem-niem-hon-tinh/1936133/chuong-832.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.