Lục Dung Nhan nhìn màn hình máy tính trước mặt phát ngốc. Trong đầu cô toàn là lời nói của Lục Ngạn Diễm ban nãy: “Có thể thử xem!”
Có thể thử xem……
Cô có nên cho bọn họ cơ hội thử lại không?
Thật sự, vì con cái, bọn họ cũng nên thử xem!
Có lẽ, từ nay về sau, hắn thật sự bắt đầu đổi tính, mà mối quan hệ của bọn họ cũng chậm rãi chuyển biến hài hòa, dần dần đã giống một gia đình hoàn chỉnh, mà quan hệ giữa bọn họ cũng không cần phải xích mích vì quyền nuôi con nữa!
Cớ sao mà không làm chứ?
“Dung nhan, dung nhan??”
Lục Dung Nhan suy nghĩ còn đang lan man thì đã bị Giang Mẫn xông vào cắt ngang: “Nghĩ cái gì mà nhập thần dữ vậy?!”
“A?” Lục Dung Nhan bừng tỉnh, quay đầu lại nhìn Giang Mẫn.
Nhìn một hồi lâu.
Giang Mẫn bị cô nhìn chằm chằm, cảm thấy có chút quái dị, “Cậu làm gì nhìn chằm chằm người ta như vậy?”
“Chuyện là… sinh nhật anh cậu.”
“…” Giang Mẫn cũng không có mặt mũi nói với cô rằng hôm ấy không phải là sinh nhật của anh trai mình.
“Tớ không đi có được không? Tớ đưa quà cho cậu, cậu tặng cho anh cậu hộ tớ!” Lục Dung Nhan có chút xin lỗi.
“Làm sao vậy? Cậu có việc à? Cậu bận thì khỏi đi!” Dù sao vốn dĩ ngày đó cũng không phải là sinh nhật của anh cô.
“Bữa đó, trùng hợp cũng là sinh nhật của Ngạn Diễm…”
“Sinh nhật Lục viện trưởng?”
“ừ…” Lục Dung Nhan gật đầu. “Có vẻ anh ấy muốn tớ đi cùng, nên…”
“Vậy thì đương nhiên cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/niem-niem-hon-tinh/1936152/chuong-813.html