Lục Dung Nhan nhỏ giọng nhắc nhở hắn nói: “Kỳ thật anh có thể đi rồi, Tiêu Tiêu đã ngủ rồi.”
“Lục Dung Nhan, em hiện tại là ở qua cầu rút ván sao?”
“……” Lục Dung Nhan có chút nghẹn lời.
Lục Ngạn Diễm mở bừng mắt liếc cô một cái, rồi lại nhắm mắt lại, “Hôm nay cùng hai người chơi một ngày, mệt mỏi! không muốn động đậy thêm!”
Hắn nói xong thì cánh tay đang ôm cô khẽ siết, lại ngủ vùi.
Đêm này trôi qua, cả nhà ba người ôm nhau ngủ trên một chiếc giường đến tận sáng ngày hôm sau.
Bệnh viện Phụ Nhân
Lục Dung Nhan mới vừa vào đến cổng bệnh viện thì thấy Trần Thụy đã lâu không gặp.
“bác sĩ Lục!”
Trần Thụy chào hỏi cô từ xa.
Lục Dung Nhan sửng sốt, “Trần Thụy? Anh đã trở lại?”
“Đúng vậy, tôi đã trở về!” Trần Thụy cũng rất là cao hứng, hắn nói: “Bác sĩ Lục, tôi biết, tôi có thể trở về khẳng định nhờ phúc của cô, cảm ơn cô.”
“Sao anh nói vậy chứ? lúc trước đi, chẳng lẽ không phải cũng là bởi vì tôi sao?”
“Như vậy cũng tốt, trải qua những ngày tháng an nhàn, rất thoải mái! Bác sĩ Lục, thực xin lỗi a, trước khi rời đi thái độ của tôi với cô…”
“Được rồi được rồi, anh cũng đừng có xin lỗi cảm ơn nữa. trong chuyện này, tôi và anh đều hiểu rõ, đừng nói tới nữa. Bây giờ cũng trở về rồi là chuyện tốt, cứ làm việc tốt là được rồi,”
“Đúng rồi! Nghe lời viện trưởng phu nhân!”
Lục Dung Nhan mỉm cười lấy lệ.
“A…… Đúng rồi!”
Trần Thụy nói đến ‘viện trưởng phu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/niem-niem-hon-tinh/1936189/chuong-775.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.