Lục Ngạn Diễm nói, kéo tay Lục Dung Nhan, muốn đi, “Em đi với anh!”
“Ơ, em theo thế nào? Em còn phải trông Tiêu Tiêu mà!”
Gia hỏa này!!
“Mẹ à, mẹ theo ba đi đi!!” Tiểu gia hỏa hiểu chuyện thật sự, nó quay sang mẹ vẫy vẫy tay ý bảo cô cúi người xuống. Nó có điều muốn nói nhỏ với mẹ.
Lục Dung Nhan cúi người kề sát tai vào miệng nó, nghe thấy nó thì thào: “Ba hình như rất sợ đó mẹ, mẹ đi theo coi chừng ba đi!”
“……”
Hai người bọn họ, hình như đang đảo ngược vị trí thì phải!”
“Con sẽ ở im bên cạnh chú bảo vệ, đảm bảo không đi đâu hết!”
Tiểu gia hỏa nói, nhanh như chớp chạy tới bên cạnh bảo vệ công viên, “Mẹ, mẹ cứ yên tâm theo ba đi! Có chú bảo vệ rồi con sẽ không sao! Hơn nữa, con đảm bảo, con sẽ không chạy loạn, con còn phải chụp hình cho ba mẹ mà!”
“Không được!” Lục Dung Nhan không yên tâm.
Nhân viên bảo vệ nói: “Anh chị cứ yên tâm! Tôi sẽ giúp anh chị ngó chừng cháu bé, khẳng định không thành vấn đề.”
“Nhưng mà…”
Lục Dung Nhan vẫn không yên tâm, nhưng thật ra Lục Ngạn Diễm lại không hề để ý tới con trai cưng, kéo tay Lục Dung Nhan đi thẳng về phía trong, vừa đi vừa cảnh cáo con trai: “Ngoan ngoãn đứng đó chờ ba mẹ!”
“Dạ!”
Tiểu gia hỏa hai chân khép lại, tư thế y như đưa tay chào kiểu bộ đội!
“Còn nữa, chụp ảnh cho ba phải đeẹp một chút nghe kh ông!”
“Dạ, ba!”
“…” Lục Dung Nhan 囧.
“Lục Ngạn Diễm, con anh mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/niem-niem-hon-tinh/1936191/chuong-773.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.