Đợi Hoắc Thận ẵm cô vào trong biệt thự, bác sĩ Hồ Thành Thủy đã sớm ở biệt thự đợi họ rồi.
Anh ta kiểm tra lỗ tai cho Phù Tang trước.
Hoắc Thận đứng kế bên vừa hút thuốc vừa quan sát, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
- Sao rồi?
Hồ Thành Thủy vừa mới kiểm tra xong, y liền hỏi ngay.
Phù Tang dựa lưng vào cái gối nhìn lấy bộ dạng hút thuốc của y.
Hồ Thành Thủy lắc lắc đầu.
- Màng nhĩ bị thương, nhưng cũng mau chỉ bị nứt nhẹ mà thôi, tình trạng không quá nghiêm trọng, uống thuốc vào sẽ tự lành lại, thời gian này nhớ chú ý không được để vô nước.
- Có tổn thương đến thính giác không?
Hoắc Thận hỏi.
Hồ Thành Thủy gật gật đâu.
- Mất đi khoảng chừng 20% đến 30% thính giác!
- … …
Đôi lông mày của Hoắc Thận lại càng nhíu chặt hơn, ánh nhìn xuyên qua làn khói thuốc nhìn về phía Phù Tang đang ngồi trên ghế sofa nhìn lấy mình.
Đối diện đôi mắt ấm áp nhưng lại long lanh trong sáng của cô, Hoắc Thận không biết nên làm gì, trong lòng cảm thấy phiền muộn khó tả.
- Những lời lúc nãy bác sĩ nói có nghe rõ không?
Thấy Phù Tang không có phản ứng gì nên Hoắc Thận hỏi cô một câu.
- Nghe thấy rồi!
Phù Tang gật gật đầu.
- Tôi vẫn chưa điếc mà!
Hoắc Thận nhíu chặt lông mày lại nói với Hồ Thành Thủy:
- Mở toa thuốc cho cô ta đi!
- Ừ.
Hồ Thành Thủy mở một số thuốc chữa trị cho đôi tai của cô, lại giúp cô mở thêm một chút thuốc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/niem-niem-hon-tinh/1936646/chuong-567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.