Diên Vĩ đáp một tiếng, gác chân lên người anh, lại phát hiện hình như mình động vào cái gì không nên động.
Cưng cứng, cồm cộm...
Ánh mắt của Cố Cẩn Ngôn sầm xuống. Anh nhìn Tần Diên Vĩ đăm đăm, cổ họng siết lại, hơi thở nặng hơn. Tần Diên Vĩ cũng ngước đôi mắt to ngây thơ lên nhìn anh hoài nghi, đôi mi thanh tú nhíu lại.
Cô bé hỏi với vẻ khó hiểu:
- Tối đi ngủ chú không cất đồ trong túi à? Không cấn người hả?
Nói đoạn, chưa đợi Cố Cẩn Ngôn phản ứng lại, Tần Diên Vĩ đã thò tay vào túi quần anh mày mò, và rồi bắt được thứ cứng rắn kia. Thế nhưng nó không ở trong túi, Diên Vĩ cầm nó cách một lớp vải quần.
Diên Vĩ chớp nhìn Cố Cẩn Ngôn với vẻ hoài nghi, lại cảm thấy hơi thở của anh phả lên má mình nóng rực nặng nề, trên trán cũng túa mồ hôi hột. Anh vươn tay nắm lấy bàn tay không an phận của cô bé.
- Buông ra.
Anh hạ giọng cảnh cáo, giọng nói khàn đặc, hầu kết căng cứng.
Khuôn mặt lúc nào cũng bình tĩnh với cô bé chợt đỏ lên một cách bất thường.
Diên Vĩ nhìn anh đầy khó hiểu, bất giác cảm thấy thứ đang bị mình nắm trong tay... biến lớn, lớn đến mức cô bé sắp sửa không cầm nổi!
Diên Vĩ biết nó là cái gì rồi!
- Tần Diên Vĩ!
Cố Cẩn Ngôn quát khẽ, bàn tay nắm lấy tay cô bé cũng siết chặt hơn, nóng bỏng kinh người.
Diên Vĩ ngỡ ra, vội vàng buông tay, hai má đỏ bừng lên. Bàn tay trong túi anh cũng nóng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/niem-niem-hon-tinh/1936927/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.