Sáng sớm.
Khi từng tia nắng ấm chiếu rọi vào căn phòng ngủ xa hoa, lướt nhẹ trên khuôn mặt trắng nõn của Tần Mộ Sở, cô mới từ từ tỉnh giấc.
Lúc Tần Mộ Sở nghiêng người, cô cảm thấy toàn thân đau nhức, tay chân cứ như bị tháo ra rồi ráp lại, còn phía dưới truyền tới cơn đau đớn như bị xé rách…
Trên chiếc giường trắng vẫn còn dấu vết phóng túng của tối hôm qua.
Mà trong phòng đã không còn bóng dáng của người đàn ông kia nữa.
Hắn đã đi rồi…
Đi rồi cũng tốt, xem như tối qua chỉ là một giấc mơ thôi! Xem như đặt một dấu chấm tròn hoãn mỹ cho tuổi thanh xuân đã qua của cô vậy.
Nhưng dù Tần Mộ Sở nghĩ vậy nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút cô đơn.
Ngay lúc này, điện thoại của Tần Mộ Sở bỗng reo lên.
Tần Mộ Sở vội nhặt di động ở dưới đất lên xem. Cô vừa nhìn thì thấy người gọi tới là bạn thân Lục Dung Nhan.
- Mộ Sở!
Điện thoại vừa được chuyển tiếp thì Lục Dung Nhan ở đầu dây bên kia liền khóc thút thít lên:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/niem-niem-hon-tinh/1937702/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.