Khu nhà hoang nằm gần cổng nam của trấn, nơi có lịch sử hình thành do một gia tộc họ Mộc đã rời bỏ trấn đi về nơi khác sinh sống.
Trong một căn phòng đổ nát nhưng giường chiếu vẫn còn đầy đủ, êm ấm. Từng tiếng hú, rên, la hét, tràn ngập âm vị phê đến tận mây xanh không ngừng được truyền ra.
- Hố dè, hố de.
- Ó o ó, ớ…
- Hây da cục cưng, nâng mông cao lên một tí đi. Đúng rồi, ố dè, ta đâm vào nhé…
- Á… mạnh nữa… mạnh nữa lên!
- Phải, phải rồi!
- Ó… ó… lút cán rồi!
- Ôi, phê quá, sướng quá…
Những âm thanh quái dị, gần giống như là tiếng vỗ tay vang dội.
- Bạch bạch bạch bạch bạch… bạch bạch… ố!
- Bạch bạch bạch bạch bạch… bạch bạch… ứ hự!
- Bạch bạch bạch bạch bạch… bạch bạch… á ha hưm!
Tiếng giường rung rinh, nhà xập xình, cửa sổ đung đưa.
- Ót éc… ót éc… hứ!
- Rùmg… rùm… ó!
- Kẽo kà… kẽo kẹt…kẽo kẽo… ứm!
Và cả tiếng ai đó đang ăn.
- Chèm chẹp…
- Nhóp nhép…
“Phim hay, full HD 1080”.
À, hóa ra là thằng súc vật Bá Thiên Vũ đang vừa ăn một cái bánh bao, vừa cắn một miếng bí đỏ sống nhăn, nhai nhóp trong miệng cứ như mĩ vị. Còn đôi mắt thì lại thông qua khe nứt, nhìn vào trong phòng để thấy tình cảnh “hố ỳe” của một đôi uyên ương vụng trộm tầm 19, 20 tuổi.
Ẩy, mà không phải con chó này hết tiền rồi sao? Hắn lấy cái méo gì mua cái bánh bao với miếng bí đỏ to ngang với lát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/niem-tien-quyet/2397804/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.