Mộ Niệm Xuân Mộ Uyển Xuân dắt tay đi tới Tu Đức đường, vừa vặn đụng phải Mộ Nguyên Xuân.
Ba tỷ muội chạm mặt nhau, theo bản năng liếc mắt quan sát.
Mộ Nguyên Xuân hiển nhiên tỉ mỉ trang phục một phen, áo tay ngắn, rộng, phần eo thắt chặt, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn. Thân dưới tán váy xếp tầng.
Mái tóc vén lên, trên đầu không cài trâm, chỉ có một đóa hoa nhài mới nở. Hai má hồng như cánh đào, uyển chuyển hàm xúc quyến rũ, sóng mắt lưu chuyển.
Cái gọi là người so với hoa, chính là vậy.
Một bên, Mộ Uyển Xuân cũng coi như tinh tế, nhưng vẫn kém mấy phần phong tư và ý nhị.
Lòng Mộ Uyển Xuân ghi hận, ngoài mặt vẫn tươi cười: “Đại tỷ một thân đồ mới, thực sự là một đóa hoa xinh đẹp.”
Lời khen nghe rõ ý tứ chua chát.
Mộ Nguyên Xuân mỉm cười, thanh âm ôn nhã dễ nghe: “Tam muội quá khen. Ta nghĩ, hôm nay muội mới là người mỹ lệ động lòng người.” Mấy chữ mỹ lệ này, mười phần ý châm chọc.
Bàn về miệng lưỡi sắc bén, Mộ Uyển Xuân hiển nhiên không phải đối thủ Mộ Nguyên Xuân. Vừa xuất trận đã thua.
Mộ Niệm Xuân nhàn rỗi đứng một bên xem kịch vui, không lên tiếng.
Mộ Nguyên Xuân lại không chịu buông tha nàng, đôi mắt vòng trên người nàng, giả vờ ân cần hỏi han: “Tứ muội, ngày hôm nay khách tới thân phận tôn quý, muội sao không đổi y phục rồi tới. Nhìn muội xem, trên người còn mùi dầu mỡ, nhất định là từ phòng bếp tới thẳng đây. Tổ mẫu thấy muội thế này, nhất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/niem-xuan-quy/1530201/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.