Niên Tịch ôm lấy cánh tay Lạc Tang cười như tặc: “Haiz, thật không nghĩ tới một buổi chiều hai người lại nói chuyện hợp nhau như vậy.”
“Đúng vậy, tôi cũng không nghĩ tới.’ dù sao tuổi thật của Lạc Tang cũng mới hơn 20, trước kia nói chuyện với người lớn tuổi hơn nhiều rồi, mà Vinh Hoa lại là người biết ăn nói cho nên cảm giác ở chung không xấu hổ.
“Vậy chị có…” Niên Tịch chưa nói xong lại đụng phải ánh mắt nguy hiểm của người nào đó: “Anh… anh ngồi ở đó làm gì vậy?”
Ánh mắt này quá âm trầm, quá đáng sợ.
“Anh ngồi đây còn cần giải thích với em hay sao?” Niên Quân Đình lạnh lùng châm chọc, vừa nãy nhìn Lạc Tang cười vui vẻ từ trên xe Vinh Hoa xuống, thật đúng là chướng mắt vô cùng.
“Anh ăn thuốc súng sao?” Niên Tịch trừng mắt nói.
Niên Quân Đình không để ý tới cô mà quay đầu lạnh lùng nói với Lạc Tang: “Còn không mau qua đây?”
“Hung dữ cái gì mà hung dữ.” Niên Tịch bĩu môi nói.
Lạc Tang lắc đầu với cô ấy, cúi đầu đi tới bên cạnh Niên Quân Đình, hai tay bắt đầu mát xa bả vai cho anh ta.
Bàn tay người đàn bà mềm mại như nước, mát xa thoải mái hơn đôi tay móng heo của quản gia nhiều.
Niên Quân Đình như con sư tử nổi bão dựng ngược lông mao lúc này như được vuốt mềm, sắc mặt không còn khó coi như trước.
Niên Tịch và quản gia nhìn mà ngẩn người, sau đó có mắt mà lặng yên biến mất.
“Chiều nay thế nào?” Niên Quân Đình đang nhắm mắt hưởng thụ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nien-tien-sinh-cham-cham-yeu-anh/1905042/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.