Cô vội buông ly trà, quay đầu nói: “Niên tổng, nếu ngài có chuyện muốn trao đổi vậy tôi đi tránh một chút.”
“Có gì mà tránh, tôi sẽ không đồng ý.” Niên Quân Đình không cho là đúng, ngón tay thon dài gõ gõ lên mặt bàn.
Lạc Tang sửng sốt, Tiêu Tứ khiếp sợ trừng mắt: “Cậu điên rồi sao? Lợi nhuận lớn như vậy mà không tiếp.”
“Tôi lại chẳng thiếu tiền.” Niên Quân Đình lộ ra dáng vẻ lười biếng nói: “Loại người như Dịch Tĩnh Tây này tôi không thưởng thức được, một người đàn ông lợi dụng xong vị hôn thê của mình liền không chút lưu tình mà đá bay, cậu cho rằng cậu ta sẽ để cậu kiếm được nhiều tiền sao? Tôi chưa tiếp xúc người này nhưng tôi đoán được chắc chắn là người âm ngoan, cậu biết tôi luôn không thích loại người này, tôi đồng ý cậu gặp cậu ta là thuần túy cho cậu mặt mũi mà thôi.”
Tiêu Tứ hết nói, nhưng dù sao cũng hiểu cách làm người của Niên Quân Đình cho nên nói: “Nói thì nói vậy nhưng Hứa gia cũng là trừng phạt đúng tội, ai bảo lão già họ Hứa kia lớn tuổi rồi còn dâm loạn sinh viên trong trường, quá ghê tởm.”
Niên Quân Đình “Ha hả” hai tiếng: “Hứa gia là ghê tởm, nhưng Dịch Tĩnh Tây cũng không sạch sẽ bao nhiêu, thôi vậy, tôi cũng chẳng phải người chính nghĩa gì nhưng người như vậy tôi không thưởng thức được.”
Lạc Tang ngơ ngẩn nhìn Niên Quân Đình vài giây, bình tĩnh trong lòng lại như nhấc lên một tầng chấn động.
Từ sau khi ba bị bỏ từ, người người xung quanh cô đều phỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nien-tien-sinh-cham-cham-yeu-anh/1905060/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.