Đêm đó, gia đình ta trải qua bao cung bậc cảm xúc.
Tin vui là Hồ Ba đã qua cơn nguy kịch.
Tin buồn là chân hắn thực sự không thể cứu vãn.
Sau khi lang trung rời đi, ta theo toa thuốc ông để lại, cẩn thận lau rửa vết thương cho Hồ Ba.
Uống một thang thuốc bổ, hắn cũng lấy lại chút sức lực, bối rối né tránh ta:
"Hay là… để ta tự làm được rồi."
Ta gạt tay hắn ra, tiếp tục lau rửa, nước mắt nhỏ xuống vết thương làm hắn rên khẽ vì đau:
"Trước n.g.ự.c sau lưng đều là vết thương, sao chàng tự làm được? Ta là thê tử mà chàng cưới về, có gì mà phải ngại?"
Phu thê chúng ta không có động phòng hoa chúc, cũng chưa từng kề vai sát cánh, lại vì một sự cố mà ở gần nhau thế này.
Sau trận ốm này, ta phải ngưng việc thêu thuê, mỗi ngày đều cẩn thận chăm sóc cho Hồ Ba, sáng trưa tối thay thuốc, lau rửa ba lần.
Cảnh Cảnh như trưởng thành chỉ sau một đêm, tự giác giúp ta nấu cơm, quét dọn sân nhà.
Vốn dĩ định qua năm mới sẽ để con bé sang phòng riêng ngủ, nhưng bây giờ phải làm sớm hơn.
Hồ Ba xót con, nói bệnh của mình đã đỡ rồi, bảo ta đừng lo cho hắn nữa.
Cảnh Cảnh xông vào phòng, không cho hắn viện cớ.
Chắc hẳn vết thương của Hồ Ba đau lắm, nhưng hắn không hề kêu ca.
Đến đêm ba mươi Tết, hắn mới cố gắng đứng dậy đi lại được chút ít.
Cảnh Cảnh lên phố, mua cho hắn một chiếc gậy khắc chữ "Phúc thọ miên trường." (Chúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nien-tue-huu-canh-co-sinh-truc/1528558/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.