Nơi này cách thành thị gần nhất cũng có chút khoảng cách, dã ngoại không yên ổn, vì vậy dân chúng tuyệt đối sẽ không dừng lại vào lúc này, lúc này trong rừng rất yên tĩnh, nàng đi cùng Hoàng Phủ Minh một đoạn đường, mới nhìn thấy một, hai bóng người.
Cảnh tượng như vậy mặc dù đẹp, người bình thường may mắn cũng có thể nhìn thấy. Con đường tu tiên mặc dù gập ghềnh nhấp nhô, cuối cùng có nhiều niềm vui thú mà vô số người phàm không tưởng tượng nổi.
Bọn họ lửng thững đi ở trong rừng.
Khoảng cách giữa các cây phong vốn rộng rãi, đạp lên lá đỏ khắp núi đi về phía trước như vậy, trừ tiếng gió ra, cũng chỉ có tiếng lá cây bị đạp dưới chân vang lên sào sạt, càng lộ vẻ núi rừng một mảnh tịch mịch.
Hoàng Phủ Minh đột nhiên hỏi: “Vậy, tâm tình của tỷ có chuyển biến tốt đẹp chút nào không?”
Sắc mặt Ninh Tiểu Nhàn khẽ chuyển, cúi đầu nhìn xuống mắt hắn: “Làm sao đệ biết ta không vui?”
Hoàng Phủ Minh bĩu môi nói: “Đệ biết rõ.” Ngay cả khi nàng cười, nụ cười cũng không đạt cả đáy mắt. Hắn ở trong phủ thường thấy nhiều vẻ mặt khác nhau, làm sao mà không biết rõ suy nghĩ của người khác chứ?
Nàng mấp máy môi, trong lòng thấy ấm áp. Cõi đời này trừ Trường Thiên ra, lại còn có người để ý đến việc nàng có vui vẻ hay không? Ngay cả chính nàng, cũng đã dần dần không thèm để ý rồi.
Hoàng Phủ Minh nhặt lên một chiếc lá đỏ có hình dáng hoàn mỹ, đem nó đặt ở trong tay lật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ninh-tieu-nhan-ngu-than-luc/2154166/quyen-6-chuong-549.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.