Đại ty thừa yên tâm để Hoàng Phủ Minh một mình ra ngoài mà không mang tùy tùng nên nàng cũng không mang theo ẩn vệ. Chỉ có điều lấy trong tay áo một mặt nạ yêu quái kim loại đeo lên rồi theo Hoàng Phủ Minh ra khỏi Kính Hải vương phủ. Từ lâu đã có tôi tớ dắt hai con tỳ thú Bích Thủy Kim Tinh có chân chạy cực nhanh đứng chờ ở một bên.
“Đi chỗ nào?”
Hoàng Phủ Minh suy nghĩ một chút nói: “Nội thành ban ngày có chỗ nào đi dạo đã đi hết, ta dẫn tỷ tới chỗ chỉ có ban đêm mới sáng lên vẻ xinh đẹp.” Tung mình lên cỡi một con tỳ thú, quất ngựa đi về phía tây bắc.
Đổi lại những thành thị khác, sau khi mặt trời xuống núi tất nhiên đã đóng cửa thành nhưng cửa bắc Thành Đô Linh lại không có đóng cửa. Chỉ có điều suốt đêm đều có người trông coi canh giữ, hơn nữa cũng không phải tùy tiện mặc người ra vào. Mọi người muốn vào hay đi ra ngoài phải có giấy cho phép của quan phủ mới được. Đây cũng không phải Kính Hải vương phủ sơ suất không đóng cửa thành, mà bởi vì đi về phía tây bắc chính là một cảng thiên nhiên nước sâu lớn nhất bờ Kính Hải, hầu như mọi thời tiết đều có một lượng lớn hàng hóa ra vào chỗ đó, sau đó vận chuyển vào hoặc chuyển ra ngoài Thành Đô Linh. Nếu đóng cửa thành ngăn trong ngoài chuyển vận, cái đó thật sự sẽ là một phút đồng hồ thất thoát không dưới mấy chục vạn.
Tiểu thiếu gia Kính Hải vương phủ muốn ra khỏi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ninh-tieu-nhan-ngu-than-luc/2154190/quyen-6-chuong-537.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.