Edit: Tran Phuong
Beta: Tiểu Tuyền
Ninh Tiểu Nhàn mở mắt, trừng mắt nhìn nóc nhà hơn nửa ngày, hai mắt mới tìm được tiêu cự. Đây là đâu đây?
Nàng hình như đang nằm trong một trúc lâu nho nhỏ, nơi này khắp nơi đều là trúc. Giường trúc, chiếu trúc, ghế trúc, bàn trúc….. Nhưng nàng lại nằm trên giường trải tấm da hổ trắng thật lớn, ngăn cách với ván giường cứng ngắc, sờ thật thoải mái.
Trên bàn đốt một ngọn đèn nhỏ, xem ra trời đã tối. Nàng có thể nghe tiếng gà gáy chó sủa, như vậy là không có bị tiên phái bắt được sao?
“Trường Thiên?” Nàng thử khẽ kêu một tiếng, kết quả phát hiện giọng mình hữu khí vô lực, như bệnh nhân sốt cao ba ngày ba đêm.
“Ta đây.” Hắn trầm thấp đáp, nghe ra tâm tình không quá tốt: “Nàng đang ở trong nhà một hộ nông dân, có người cứu nàng.”
Nàng đang muốn nói thì rèm cửa được vén lên, là một nữ tử nông gia. Cô gái này bưng một chậu nước tiến vào, thấy nàng mở mắt, mừng đến nỗi chạy ra ngoài hô một tiếng: “Công tử, bệnh nhân tỉnh rồi”
Vừa dứt lời, nàng chợt nghe được tiếng tay áo phiêu động tử bên ngoài truyền đến, rèm cửa vừa được vén lên đã có người đi vào.
Người này thân hình cao to, vừa đi vào liền khiến không gian bên trong nhà trúc đã nhỏ lại càng có vẻ chật chội. Nhưng khí thế của hắn cũng không phải dạng bức người như Trường Thiên, đứng ở đằng kia liền có cảm giác công tử ôn nhuận. Chỉ là người này vừa tiến vào liền cố gắng nhìn chằm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ninh-tieu-nhan-ngu-than-luc/2154822/quyen-5-chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.