Thẩm Đường tì cằm lên vai Tưởng Thành Duật, ngón tay vô thức lướt qua cổ áo sơ mi của anh. Cô quen anh cũng đã bốn năm sáu tháng, nhưng hôm nay mới được nghe anh nói câu kia, anh nói “Anh yêu em.”
Tình yêu của Nhị công tử nhà họ Tưởng đúng là còn quý hiếm hơn cả trân bảo.
Tưởng Thành Duật vẫn ôm chặt lấy cô, cùng cô chìm vào yên lặng.
Tiếng cửa phòng chợt vang lên “cốc cốc”, giọng Tần Tỉnh truyền vào, “Anh Tưởng, em đặt thuốc xịt giảm đau ở ngoài cửa nha.”
Tần Tỉnh đã đi mua thuốc về từ sớm, lúc đứng dưới lầu, anh chàng còn nhìn thấy xe của Tưởng Thành Duật rẽ vào bãi đỗ dưới tầng hầm. Tự thấy mình không nên phá hủy bầu không khí hòa hợp của người ta, anh chàng bèn nán lại dưới lầu hút vài điếu thuốc.
Nhắm chừng thời gian cũng đã hòm hòm, lúc này hẳn là cần mình đến để giảm xóc một chút, thế là Tần Tỉnh xuất hiện vô cùng đúng lúc.
Công cuộc làm hòa lần này xem như đã ổn thỏa.
Tần Tỉnh vui vẻ ngân nga huýt sáo theo giai điệu, tiếng bước chân ngày một xa dần.
Trong văn phòng vẫn giữ bầu không khí yên tĩnh như trước.
Tưởng Thành Duật không giục Thẩm Đường, anh cho cô thời gian suy nghĩ.
Cơn sóng cuồn cuộn trong lòng Thẩm Đường cuối cùng cũng đã trở nên yên ả, cô liếc sang bên cạnh, lúc bấy giờ mới nhận ra hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng.
“Hiện giờ anh mặc áo sơ mi theo quy luật thế nào thế? Hai tư sáu mặc màu trắng, ba năm bảy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/niu-giu/417510/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.