"Máu của em thật ngọt, bảo bối...."
Sở Thiên nhổm dậy, khuôn mặt điển trai dính chút máu ở khóe môi trông thật gợi cảm. Đường Vi mặt đỏ như cà chua.
"Anh là đồ biến thái, thả tôi ra."
"Vậy để tôi cho em thế nào là biến thái."
Sở Thiên tiếp tục cúi xuống hôn lên xương quai xanh mềm mại của Đường Vi rồi cắn nhẹ để lại một dấu hồng hồng. Bàn tay lớn lần mò xuống phía dưới.
"Buông, đồ khốn. Cút ra."
Đường Vi cắn môi run rẩy trước sự khiêu khích của Sở Thiên. Cô thực sự muốn khóc, cảm giác ghê tởm xộc lên não.
Sở Thiên thấy cô khóc nức nở liền dừng động tác lại, anh ta nhíu mày, lại nhìn vết trói tay đỏ thành mảng lớn.
"Em khóc cái gì, đau tay hả? Hay ghét bị tôi đụng chạm."
Đường Vi cắn môi, bỗng nhiên tay bớt đau, thì ra Sở Thiên đã giúp cô tháo dây thừng.
Anh ta nhìn Đường Vi xoa xoa tay, chật vật ngồi dậy do hai chân vẫn bị trói, liền toan giúp cô.
"Chát"
Một cái tát mạnh giáng lên khuôn mặt của Sở Thiên, cô tưởng anh ta giở trò, liền theo bản năng đáp trả.
"Em dám đánh tôi...."
Đường Vi lạnh lẽo nhìn anh ta, cô khó khăn ngồi dậy.
"Đường Vi, em..."
Sở Thiên tức giận ấn cô nằm xuống, lại bị Đường Vi giãy giụa. Anh ta bắt lấy bàn tay nhỏ của cô, nắm chặt.
"Xoẹt"
Ánh mắt anh ta u tối, bàn tay còn lại xé toạc áo Đường Vi..
"Anh..."
Đường Vi vội vàng muốn che lấy cảnh xuân trước mắt, nhưng hai tay bị Sở Thiên nắm giữ. Anh ta nhào lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/no-em-mot-doi/2007851/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.