Lúc này là ban ngày, nên trong phố đèn đỏ cũng chỉ là khung cảnh sinh hoạt bình thường, không quá nhộn nhịp, cũng không có hình ảnh đồi trụy gì.
Nhưng đối với những đứa trẻ lớn lên trong nhung lụa, từ khi sinh ra đã ngồi trên ngai vàng ở đỉnh kim tự tháp thì nơi này quả thật rất loạn.
Rosline đi kẹp giữa anh trai và Nam Kinh Luân, bàn tay nhỏ nhắn túm chặt lấy tay hai người họ.
Ánh mắt của những người này rất kì lạ.
Dò xét, đố kị, tham lam,...!Cô không biết bọn họ có ý gì, nhưng nó làm cho cô cảm thấy không thoải mái và gai ốc toàn thân cứ dựng đứng cả lên.
Camellius và hắn mặc dù là con trai, cũng lớn hơn cô, tuy nhiên đây cũng là nơi mà bọn họ chưa từng đặt chân đến, cũng chưa từng phải đối diện với loại dò xét này.
Là người thừa kế của nhà tài phiệt, bị để ý, thăm dò là điều không thể tránh khỏi, nhưng ánh nhìn mà họ đã từng làm quen và ánh nhìn của những người ở đây hoàn toàn khác nhau.
Những người xung quanh thấy một cậu thanh niên dẫn theo hai đứa trẻ đi vào đây, trên người còn mặc quần áo với chất liệu đắt tiền thì tâm tư không khỏi rục rịch.
Ánh mắt dơ bẩn tham lam cứ quét qua quét lại trên thân ba người.
Rosline nhìn hoàn cảnh nơi đây, bàn tay túm chặt lấy góc áo của anh trai, tay còn lại siết chặt bàn tay của Nam Kinh Luân đang cầm tay mình.
Đây là cuộc sống dưới đáy, nơi mà bị xã hội ruồng bỏ, nơi mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/no-em-mot-tinh-yeu-tron-ven/2589082/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.