Editor: Quỳnh Cửu
Sáu năm trước.
"Phàn Ngải, cậu không khỏe à?" Mục Căng đứng ở ngoài gọi tên Phàn Ngải.
Bọn cô sắp phải lên sân khấu tranh biện đến nơi rồi nhưng Phàn Ngải lại đột nhiên bị tiêu chảy, không biết là chuyện gì xảy ra nữa.
Phàn Ngải là người phản biện thứ 2, tư duy logic mạch lạc, hơn nữa còn là cây lão làng trong đội, mọi người hợp tác với nhau lâu rồi, vô cùng ăn ý.
Nếu như thay người lúc này kiểu gì cũng sẽ ảnh hưởng đến khả năng phát huy của đội.
"Được rồi ổn rồi, cậu chờ tớ chút thôi." Giọng Phàn Ngải có chút hụt hơi yếu ớt.
"Không được thì bọn mình tìm người khác thay cậu nhé, hay là tớ đi mua thuốc cho cậu?" Mục Căng vội vàng hỏi.
"Mua thuốc cho tớ đi." Phản Ngại ôm bụng, không biết ăn phải cái gì hỏng nữa.
Mục Căng nhìn thời gian, còn khoảng 40 phút hơn, vẫn kịp.
Cô vội vã chạy ra ngoài, vừa chạy vừa lục ví tiền ở trong cặp ra, không ngờ lại va phải người đang chạy tới.
Mục Căng dáng người nhỏ, chỉ 1m63, cân nặng cũng chỉ khoảng 45kg đổ lại, đối phương là nam sinh cao sấp xỉ 1m9 liền, tuy có vẻ gầy nhưng nhìn cánh tay lộ ra ngoài của cậu ta cũng hiểu đầy thân toàn cơ thịt chắc nịch rồi.
Thế nên Mục Căng đâm phải ngã bịch xuống đất, người kia cũng loạng choạng lui ra sau.
Lúc Mục Căng tiếp đất đưa tay ra chống một cái, giờ da bàn tay đã trầy hết rồi.
Mục Căng ngồi trên đấy nhìn bàn tay đang rớm máu của mình, khẽ suýt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/noi-anh-la-chon-em-ve/882960/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.