Vinh Yên thấy hắn cúp điện thoại, đi tới vỗ lưng hắn, ra vẻ từng trải:
– Ai, baba con già rồi, càng ngày càng dài dòng, Hành Hành chú bỏ qua cho.
Vinh Mặc bất quá mới 31 tuổi, già chỗ nào? Liêu Hành cười, chỉ vào đống đồ ăn vặt trong xe đẩy nói:
– Ba ba con nói con không thể ăn đồ ăn vặt.
Vinh Yên trợn tròn hai mắt, một lần nữa thành khẩn nói:
– Hành Hành, ba ba con thực sự là nhiều tuổi rồi, quan niệm đặc biệt cổ hủ, mới nghĩ trẻ con không nên ăn những thứ này. Thế nhưng trẻ con trời sinh đã thích đồ ăn vặt nha! Chú hiểu không?
Liêu Hành nghiêm túc nói:
– Thứ nhất, khi còn bé chú không thích đồ ăn vặt (Nhưng thực chất là vì nghèo, không có mà ăn); thứ hai, trẻ con ăn nhiều đồ ngọt sẽ sâu răng; thứ ba, con nên gọi là chú, mà không phải là Hành Hành.
Vinh Yên dẩu môi:
– Hành Hành chú thật không có tiền đồ, giống y hệt chú hai, đặc biệt nghe lời ba ba con. Không giống chú Thẩm…
Thẩm Trùng? Liêu Hành hỏi:
– Y thế nào?
Vinh Yên biểu cảm sùng bái:
– Chú Thẩm đặc biệt bằng mặt không bằng lòng.
-… – Tình huống kiểu này đáng giá sùng bái cái gì? Liêu Hành nghiêm mặt đem từng món đồ ăn vặt bỏ ra, dạy con bé – Bé ngoan không nên học những điều này.
Vinh Yên phiền muộn, nhưng cũng không ngăn hắn bỏ đồ ra ngoài.
Cuối cùng Liêu Hành mua rất nhiều đồ ăn, Vinh Yên vừa giúp hắn bỏ lên quầy thu ngân vừa hỏi:
– Hành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/noi-chon-an-long/1157534/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.