Vinh Thác ho khan hai tiếng, có chút xấu hổ:
– Chuyện này… Tôi nghe Thân Việt nói mấy ngày tới cậu không có việc, bên tôi có chút bận muốn cậu giúp một chút, cậu xem….
– Có có có! Tôi rảnh! Ngài cứ phân phó! – Liêu Hành kinh sợ mà đồng ý.
– Vậy thì thật cảm ơn. – Vinh Thác thở phào nhẹ nhõm, nói – Là như này, anh tra tôi mấy hôm nay đi công tác không ở nhà, cho nên để con gái ở chỗ tôi. Thế nhưng tôi cũng có việc gấp phải ra ngoài mấy hôm, sợ là không có cách nào chăm nom con bé. Cháu gái tôi rất thích cậu, cho nên bảo tôi gọi điện hỏi cậu xem có thể…khụ, trẻ nhỏ không hiểu chuyện lắm, mong cậu bỏ qua cho.
– Vinh … Vinh yên tiểu thư muốn cùng chơi với tôi sao? – Liêu Hành cảm thấy mình nhất định đã nghe nhầm – Vinh Yên… Tiểu thư?
– Đúng. – Vinh Thác gọi Vinh Yên đến – Dục Trạch, đến nói chuyện với chú Liêu đi này.
Liêu Hành âm thầm hồi tưởng lại vị tiểu cô nương mặt liệt y chang y đúc Minh Mặc xong, đột nhiên có xúc động muốn cúp điện thoại.
Vinh Yên không cho hắn cơ hội, cầm lấy điện thoại, giọng điệu sữa tươi chào hỏi hắn:
– Hành Hành, ba con với chú hai con không cần con nữa, chú có thể thu lưu con không?
– … – Liêu Hành vạch đen đầy mặt, lời nói điên đảo trắng đen như vậy tuyệt đối không thể nào là do Vinh Thác chỉ đạo, tuy rằng giọng nói con bé rất mê người, thế nhưng Liêu Hành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/noi-chon-an-long/1157536/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.