Thân Việt rốt cục cũng xuống khỏi thang máy, thấy vị thích troll nào đó đang hỗn loạn trong gió đứng trong đại sảnh, nhíu mày:
– Liêu Hành, cậu cos cột điện à?
Liêu Hành nhào tới, khóc lớn:
– Thân lão đại, cứu em!
Thân Việt vung cước đá văng hắn:
– Cà phê bắn đầy người rồi kìa! Có chuyện mau nói có rắm mau phóng!
Liêu Hành mặt như đưa đám:
– Vừa rồi anh có nhìn thấy Đại Boss không?
– Chủ tịch? Không, sao vậy… – Thân Việt trợn tròn mắt – Không phải cậu đắc tội chủ tịch đấy chứ?
Liêu Hành yên lặng thối lui ba bước, cười gượng:
– Ặc… có vẻ tôi… đắc tội cả hai người…
– Hai người?! – Thân Việt rống – Còn ai?!
Liêu Hành nhìn trời:
– Ặc… còn có Tổng giám đốc.
– Tổng giám… Thằng nhãi mày…. – Thân Việt không biết nên nói gì nữa, giận đến muốn chém hắn – Thật sự là không thể thả rông mày một phút a! Nhàn đến phát hoảng hả! Tao…
Thân Việt khi giận thích nói tục, Liêu Hành lập tức rời xa tâm bão, ôm ly cà phê lẩn đi:
– Lát nữa còn có buổi casting, em đi trước a!
– Mày trở lại cho tao! – Thân Việt rống to hơn, chạy đuổi theo.
Em gái lễ tân năm tay:
– Ly cà phê đó a! Đó là tài sản công ty nha…
Liêu Hành bị Thân Việt bắt được, thành thành thật thật mà đem chuyện vừa xảy ra kể lại một lần từ đầu đến đuôi. Thân Việt nghe xong, giận đến không nói thành lời.
Liêu Hành chủ động dâng nước lên cầu xin tha thứ:
– Đây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/noi-chon-an-long/1157537/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.