Alice Della Rocca ghét trường trượt tuyết. Em ghét phải thức dậy từ bảy giờ ba mươi phút sáng, kể cả vào dịp Giáng sinh. Em ghét cái cách ba nhìn em chằm chằm suốt bữa sáng, sốt ruột đánh nhịp chân dưới gầm bàn như thể giục em ăn mau lên. Em ghét đôi tất nịt bằng len khiến dọc đùi ngứa ngáy hết sức, ghét đôi găng tay to sù làm em không thể cử động thoải mái các ngón tay, ghét cái mũ bảo hiểm chẹn cứng hai bên má với miếng đệm sắt áp chặt lấy hàm dưới; lại còn đôi giày trượt tuyết to tướng nữa chứ, lúc nào chúng cũng bó quá chặt khiến em đi lại kềnh càng y chang một con đười ươi vậy.
"Thế nào, con có uống nốt sữa đi hay không?" Ba lại giục thêm lần nữa.
Alice uống vội một hớp sữa nóng, bỏng cả lưỡi, rồi cả thực quản lẫn dạ dày.
Tốt lắm, hôm nay con hãy chứng tỏ mình là ai, ba bảo em.
Thế mình là ai nhỉ? Alice nghĩ ngợi.
Bị đẩy ra khỏi nhà, em cuốn chặt mình trong bộ quần áo trượt tuyết màu xanh, đính phù hiệu và dòng chữ cổ động óng ánh của các nhà tài trợ. Lúc này ngoài trời lạnh âm 10oC; mặt trời trông chỉ như một đĩa tròn xám xịt hơn cả lớp sương dày đang bao phủ khắp xung quanh. Alice bắt đầu nghe tiếng sữa sôi lục bục trong bụng khi em đi vào màn tuyết, thanh trượt vác trên vai: trừ phi đã giỏi tới mức có cả người vác hộ đồ nghề, còn không thì lúc nào cũng phải tự thân vận động thôi.
"Nâng cao phía sau lên, nếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/noi-co-don-cua-cac-so-nguyen-to/395720/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.