Bạn nhận được một tin nhắn từ : TOBY.
Toby: Tớ cá là hôm nay bữa trưa của cậu lại là sandwich xa lát nữa.
Katie: Làm sao cậu bít?
Toby: BIẾT, không phải BÍT. Tớ nhìn thấy lá rau diếp thòi ra khỏi cái nẹp răng của cậu kia kìa. Tớ ngạc nhiên là đến giờ cậu vẫn chưa thấy mê thức ăn nghiền, hay ít ra là thứ gì đó mà cậu có thể hút qua một cái ống hút. Đồ ăn đặc hơi có vẻ không hợp cho lắm.
Katie: Giờ này tuần sau cậu sẽ không thể nói xấu tớ nữa đâu. Tớ sẽ bỏ cái nẹp răng ra. Sau ba năm rưỡi mang nẹp sắt, răng của tớ, hàm răng giờ đã đều đặn của tớ, xin phép được nói thêm như thế, sẽ được tự do.
Toby: À, thời gian. Tớ đã nóng long muốn nhìn thấy hàm răng được giải phóng của cậu đấy. tớ cần phải nhìn xem chúng nó được tự do như thế nào.
Katie: Cậu không thật sự cần phải bít tất cả mọi thứ trước khi học về chúng ở trường đại học đâu, Toby. Ý chính là cần phải học về những cái này ở đó.
Toby: À, tớ vẫn chưa được nhận vào học, đúng không nào? Tớ có thể có kết quả thật tệ trong kỳ thi và không đủ điểm để được nhận vào khóa học đó.
Katie: Cậu sẽ được nhận thôi, Toby.
Toby: Chúng ta sẽ chờ xem. Cậu đã hình dung ra khóa học cậu sẽ tham gia chưa? Cậu nên quyết định nhanh lên vì bọn mình cần phải điền vào mẫu dơn của Văn phòng Nhận hồ sơ Trung tâm sớm đấy.
Katie: Đấy đúng là thứ làm người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/noi-cuoi-cau-vong/2188649/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.