Trợ lý Từ làm xong các thủ tục nhập viện, mua một số thức ăn bên ngoài, đứng trước cửa phòng anh ngần ngừ trong giây lát, chẳng biết lúc này anh vào liệu có thích hợp không?
Vì là người liên lạc mới đây nhất lưu trong điện thoại nên tin tức Lâm Nặc gặp tai nạn được thông báo cho anh trước tiên.
Hồi tưởng lại, anh chưa bao giờ trông thấy Giang Doãn Chính như vậy.
Thế là điện thoại của một trợ lý như anh thi thoảng lại reo lên vì những chuyện này.
Giờ nghe thấy đối phương hỏi vậy, Trợ lý Từ biết rõ đã nhiều ngày rồi Giang Doãn Chính không liên lạc gì với cô ấy, đành nói: “Giang Tổng gần đây khá bận rộn, nếu có chuyện gì thì tôi có thể nhắn lại”, vừa trả lời, lòng không nhịn được than thở, thế này mà được xem là bạn gái sao?
“…Chẳng có gì quan trọng cả”, giọng trong điện thoại dừng lại rồi thờ ơ nói tiếp, “Chỉ là mấy ngày nay tôi bị bệnh nhập viện không mở máy, sợ anh ấy không liên lạc được với tôi thôi…”.
Trong lòng anh đã rõ mười mươi, hỏi thăm bệnh tình với giọng thân thiện: “Vâng được, tôi sẽ chuyển lời cho Giang Tổng”.
Thế nhưng, đến khi trên đường về nhà báo cáo lại cho Giang Doãn Chính việc này, anh ngồi băng ghế sau xem báo đầu không ngẩng lên, chỉ dặn dò: “Thay tôi mua bó hoa và hoa quả mang đến”.
Hai bên đường những tòa cao ốc chọc trời mọc san sát nhau, quang cảnh khu thương mại sầm uất ngoài cửa sổ, ánh chiều tà chầm chậm hắt xuống giữa tòa kiến trúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/noi-cuoi-con-duong/2077800/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.