🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nghiêm Trạch Thừa ủy ủy khuất khuất đi ngủ trên sofa.

Từ Bảo Bảo khóa trái cửa phòng ngủ, xác định sẽ không xảy ra tình huống Nghiêm Trạch Thừa nửa đêm bò lên giường, mới nằm xuống giường. Cậu vốn hơi mệt, lúc này vừa dính vào giường, nhắm mắt lại lập tức liền ngủ.

Lúc nửa đêm, Từ Bảo Bảo bị một tiếng thét bén nhọn đánh thức, thời gian tiếp theo tiếng thét càng không ngừng.

Từ Bảo Bảo phiền không chịu được, cậu mơ mơ màng màng xoay người trên giường, sau đó thình lình tỉnh táo, lập tức ngồi dậy, kiểm tra cơ thể của chính mình, sau khi phát hiện không có cặn bã bẩn thỉu như trong tưởng tượng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tiếng thét chói tai kia vẫn còn tiếp tục, nghe âm thanh có vẻ là truyền đến từ bên ngoài, hơn nữa khoảng cách còn rất gần phòng bọn họ.

Hơn nửa đêm… còn làm gì đây?

Hơn nữa không phải nghe nói cách âm của phòng ở căn cứ đều cũng coi như là tốt mà? Từ Bảo Bảo oán thầm, xoay người, vừa xoay mới phát hiện cửa sổ phòng cậu không đóng. Âm thanh bên ngoài vẫn còn tiếp tục, nghe thì có vẻ một lúc nữa vẫn sẽ không dừng, không có biện pháp, Từ Bảo Bảo đành phải ngáp một cái, chậm rì rì xuống giường. Chân trần bước trên thảm mềm mại, Từ Bảo Bảo tha bước chân đi tới chỗ cửa sổ. Càng đến gần, tiếng thét kia lập tức nghe càng rõ ràng hơn.

“A – cứu mạng – Nghiêm thiếu tướng – ô ô, không cần –”

Từ Bảo Bảo sửng sốt một chút, thầm nghĩ người nọ gọi thê thảm như thế, còn gọi tên Nghiêm Trạch Thừa, chẳng lẽ là bị Nghiêm Trạch Thừa đánh sao? Nhưng mà thỉnh thoảng trong âm thanh còn xen lẫn tiếng r.ên rỉ mềm mại đáng yêu, lại chứng tỏ người này tuyệt đối đang không bị đánh… Từ Bảo Bảo đầu đầy hắc tuyến, nghĩ thầm rằng chắc không phải chứ?

Cậu nhanh chóng xoay người, mở cửa phòng ngủ, ra phòng khách, phát hiện Nghiêm Trạch Thừa vẫn đang ngoan ngoãn nằm trên ghế sofa.

Từ Bảo Bảo hoài nghi nhìn hướng phòng ngủ, bởi vì vẫn mở cửa, ẩn ẩn vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu của người kia, mà tên người kia gọi, cũng quả thật chính là tên Nghiêm Trạch Thừa không sai mà… Từ Bảo Bảo không nhịn được đi đến bên cạnh sofa, cúi xuống, chọc hai má Nghiêm Trạch Thừa.

Cảm xúc vẫn rất chân thật, còn có thể cảm nhận được không khí thở ra từ mũi Nghiêm Trạch Thừa, cho nên không phải giả, mà cái thanh âm ngoài cửa kia, hẳn cũng không phải ảo giác… Nhưng mà Nghiêm Trạch Thừa vẫn ngốc ở trong này, sao người kia lại kêu như là Nghiêm Trạch Thừa đang làm người đó vậy?

Ngay lúc Từ Bảo Bảo vừa thu hồi tay chọc má Nghiêm Trạch Thừa, Nghiêm Trạch Thừa nằm trên ghế sofa đột nhiên nhíu mày.

Anh ta thình lình mở mắt, một đôi mắt màu đỏ tươi trong căn phòng tràn ngập bóng tối có vẻ thoáng đáng sợ. Nhưng mà một đoạn thời gian gần đây Từ Bảo Bảo đã nhìn đến hơi quen rồi, cho nên cũng không cảm thấy sợ hãi, ngược lại hơi ghét bỏ, cậu nói: “Tỉnh rồi sao? Ngoài cửa có người vẫn luôn gọi anh đấy, tôi chỉ ra đây xem anh có đi ra ngoài làm việc gì đó sau lưng tôi hay không thôi, bây giờ thì không có việc gì.”

Nói xong, ngáp một cái, Từ Bảo Bảo nghĩ đi ngủ lại.

Nghiêm Trạch Thừa mới vừa tỉnh, nghe được Từ Bảo Bảo nói còn có chút không kịp phản ứng, nhưng mà nhìn bóng dáng Từ Bảo Bảo, Nghiêm Trạch Thừa liền dứt khoát lưu loát xoay người xuống ghế, một phen nhào qua ôm lấy Từ Bảo Bảo, sau đó phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn – hành động này thuần túy là phản xạ có điều kiện.

Từ Bảo Bảo: “…”

Từ Bảo Bảo trong nháy mắt bị Nghiêm Trạch Thừa ôm lấy, nội tâm quả thật tan vỡ.

Cái ĐM đại gia anh! Anh mẹ nó thế mà ngủ trần! Ngủ trần thì cũng thôi đi, anh mẹ nó còn xuống ghế làm gì! Ôm tôi làm gì! Anh-anh-anh cái thứ kia của anh! Tin hay không lão tử thẹn quá hóa giận băm chết anh!

Từ Bảo Bảo giãy dụa một phen, như vậy vẫn không giãy dụa ra khỏi gông cùm xiềng xích của Nghiêm Trạch Thừa được, cậu lạnh lùng nói: “Anh buông ra cho tôi!”

Nghiêm Trạch Thừa: “Anh không buông.”

Từ Bảo Bảo im lặng một chút, cảm thấy Nghiêm Trạch Thừa còn rất tùy hứng, cậu nói: “… Anh ngủ không mặc quần áo như vậy ổn sao?”

Nghiêm Trạch Thừa: “… Em sợ anh lạnh sao? Anh không lạnh.”

Từ Bảo Bảo: “…”

Ai sợ anh lạnh? Anh lạnh đông chết mới tốt! Từ Bảo Bảo bắt đầu hơi mê sảng, cậu thở dài một hơi, ở trong lòng ảo tưởng về sau sau khi gien lợi hại hơn, nếu lại gặp loại tình huống này, liền hất bả vai Nghiêm Trạch Thừa ra, sau đó ngược đãi Nghiêm Trạch Thừa đến chết… À không, trọng thương là được rồi.

Ngay trong lúc Từ Bảo Bảo đang phát huy trí tưởng tượng hết sức trong đầu, Nghiêm Trạch Thừa nghi hoặc nói: “Sao lại có người gọi anh.”

Từ Bảo Bảo yên lặng ném một ánh mắt xem thường: “… Tôi chính là bị âm thanh đó đánh thức.”

Nghiêm Trạch Thừa chần chừ một chút, hiển nhiên cũng hiểu được có điều hơi không thích hợp, anh ta cuối cùng vẫn buông lỏng Từ Bảo Bảo ra, xoay người đi mặc quần áo, tính đi xem là tình huống gì. Từ Bảo Bảo sau khi được buông ra, cũng không quay đầu lại, mà yên lặng nhìn trần nhà.

Cái gì? Vì sao lại không quay đầu lại xem mỹ nam mặc quần áo sao? Ha hả, cậu mới không muốn nhìn Nghiêm Trạch Thừa khỏa thân đâu, bị đau mắt hột thì sao?

Nghiêm Trạch Thừa rất nhanh đã mặc quần áo xong, anh ta nhìn Từ Bảo Bảo đưa lưng về phía anh ta, khoé miệng hơi cong lên: “Sao? Dáng người của chồng em đẹp như vậy, thế mà em không nhìn sao?”

Từ Bảo Bảo: “…” Từ Bảo Bảo hít sâu một hơi, lười phản ứng Nghiêm Trạch Thừa. Cậu trong lòng an ủi chính mình bây giờ còn yếu đến mức trói gà không chặt, chờ về sau cường đại hơn, Nghiêm Trạch Thừa sẽ phải chịu bị cậu đánh.

Nghiêm Trạch Thừa sau khi ăn mặc chỉnh tề, kéo Từ Bảo Bảo: “Em cùng anh đi xem không?”

Từ Bảo Bảo thật ra cũng rất tò mò, liền không từ chối: “Anh chờ tôi đi thay quần áo.”

Từ Bảo Bảo trở về phòng ngủ, c.ởi quần áo ngủ rồi thay quần áo khác, phát hiện tiếng kêu bên ngoài dần dần trở nên khàn hơn rất nhiều, quả thật giống như người kia đang hưởng thụ vậy, Từ Bảo Bảo cảm thấy rất không còn lời gì để nói, nhưng mà xét thấy người kia trong miệng vẫn luôn kêu tên Nghiêm Trạch Thừa, trong lòng cậu cũng hiểu được rất chán ghét, dù sao Nghiêm Trạch Thừa cũng coi như là chồng tương lai đã được tuyển của cậu, cho nên mới tính đi cùng Nghiêm Trạch Thừa ra ngoài xem.

Sau khi hai người ra khỏi cửa, bắt đầu dựa vào tai thính của Nghiêm Trạch Thừa tìm đường.

Cuối cùng, bọn họ đứng trước một khu nhà ở. Đó là một đống biệt thự nhỏ, khi hai người Nghiêm Trạch Thừa đến bên cạnh khu nhà, đèn tầng một sáng, cửa sổ cũng mở toang, từ chỗ cửa sổ, lộ ra ngọn đèn có ánh sáng màu da cam, thoạt nhìn rất ấm áp.

Từ Bảo Bảo cau mày, không nhìn vào từ cửa sổ, mà lễ phép tiến lên gõ cửa.

Âm thanh kia chỉ ngừng lại một thoáng, sau đó lại càng trở nên ngọt ngào hơn.

Từ Bảo Bảo cẩn thận chú ý một chút, phát hiện người vẫn luôn gọi tên kia có vẻ là nam, nhưng mà người kia rõ ràng rất sảng khoái, ngẫu nhiên nghe thấy tiếng kêu thì đúng là hơi không phân biệt được là nam hay nữ.

Trong đầu cậu nháy mắt liền nhảy nhót ra hình ảnh một người, nhíu mày nghĩ thầm rằng, quái lạ, không phải là người vừa mới bị đuổi đi… Thần Duy sao?

Ặc, cũng có khả năng không phải, dù sao Thần Duy cũng đã nói thích Nghiêm Trạch Thừa.

Theo Từ Bảo Bảo, nếu thích một người, vậy chắc chắn sẽ không cùng người khác làm loại chuyện này. Cơ mà, Thần Duy không phải Từ Bảo Bảo, suy nghĩ của bọn họ cũng không giống nhau, cho nên Từ Bảo Bảo trong lòng cũng không quá rõ ràng.

Thừa dịp còn chưa có ai ra mở cửa, Từ Bảo Bảo quay đầu nhìn thoáng qua Nghiêm Trạch Thừa.

Cặp mắt màu đỏ tươi của Nghiêm Trạch Thừa hơi híp, có vẻ như suy nghĩ việc gì đó, ngay lúc Từ Bảo Bảo định mở miệng hỏi, anh ta có bố trí cho Thần Duy bị đuổi đi đến chỗ nào ở hay không, cánh cửa được mở ra một chút.

Từ Khoa khỏa thân, phô bày dương vật của chính mình, cứ như vậy tùy tiện mở cửa.

Từ Bảo Bảo: “…”

Phía sau, Nghiêm Trạch Thừa trong nháy mắt Từ Khoa mở cửa, ngay lập tức bước lên, một phen che kín mắt Từ Bảo Bảo. Nhưng mà bởi vì khoảng cách giữa anh ta và Từ Bảo Bảo có hơi xa, cho dù có nhanh hơn nữa, Từ Bảo Bảo cũng đã thấy…

Lúc này, Từ Bảo Bảo đã không thể dùng khiếp sợ để hình dung. Trước khi cậu gõ cửa, trăm triệu không nghĩ tới, người Từ Khoa này thế nhưng có thể trực tiếp cứ như vậy đi ra mở cửa! Vốn đang cho rằng không nhìn cơ thể Nghiêm Trạch Thừa thì cuối cùng sẽ không bị đau mắt hột, kết quả thế nhưng lại nhìn phải Từ Khoa! Hơn nữa chỉ xét về bề ngoài, Từ Khoa còn không đẹp mắt bằng Nghiêm Trạch Thừa! Dáng người hai người cũng khác nhau một trời một vực!

Trời ạ, sớm biết như vậy thì lúc trước đã không tránh rồi! Ít nhất sẽ không đau khổ như bây giờ!

Thế giới nội tâm của Từ Bảo Bảo thập phần cuồng loạn, bên kia, Nghiêm Trạch Thừa cũng kiềm chế tức giận: “Sao anh lại không mặc quần áo? Ai ở trong phòng anh?”

Từ Khoa hừ lạnh một tiếng: “Chuyện này hình như chả liên quan gì tới cậu đi? Hơn nữa, tôi thích khỏa thân.”

Nghiêm Trạch Thừa chặt chẽ đè lên mắt Từ Bảo Bảo, đồng thời di chuyển đầu Từ Bảo Bảo, đặt trong lồng ng.ực chính mình: “Chẳng có tí quan hệ nào cả. Nhưng mà tôi nghe người kia trong phòng anh dường như gọi tên của tôi, tuy rằng không biết anh có ý gì, chỉ là không biết đến lúc đó ai mới là người mất mặt hơn.”

Từ Khoa mỉm cười, chuyển ánh mắt lên người Từ Bảo Bảo, không chút để ý nói: “A? Sao tôi lại không nghe thấy tên của cậu nhỉ… Nhưng mà, thì sao? Chẳng lẽ ở phương diện kia cậu không được sao? Sao lại ôm được mỹ nhân về vậy?”

“A, tôi ở phương diện kia rốt cuộc có được hay không, người yêu tôi biết là được, tôi cũng chẳng cần phải nói cho anh.” Một bàn tay Nghiêm Trạch Thừa từ đầu đến cuối vẫn luôn để trên mắt Từ Bảo Bảo, anh ta khẽ hừ một tiếng, “Anh nhỏ như vậy, đi ra gặp người được sao? Nếu không phải lo người yêu của tôi bị chỗ đó của anh nhỏ như vậy làm sợ, tôi cũng sẽ không che mắt người yêu như vậy, dù sao em ấy vẫn luôn cho rằng, đàn ông chúng ta đều như tôi vậy.”

Từ Khoa: “…”

Ngay lúc hai người đang đối chọi gay gắt, một người đi ra từ phòng trong, anh ta tùy ý mặc một bộ quần áo, cơ mà lại căn bản không che được dấu hôn trên mặt, tóc ướt sũng rối tung xõa trên bờ vai trần, biểu tình vốn ôn hòa, hiện tại cũng hàm chứa đầy sắc xuân, cả người thoạt nhìn đều sinh động mỹ lệ lên không ít.

Người nọ đi tới, nhìn Nghiêm Trạch Thừa đang ôm Từ Bảo Bảo trước mặt, mất mát trong mắt chợt lóe rồi qua, nhưng mà rất nhanh đã điều chỉnh tốt, nhẹ giọng nói: “Nghiêm thiếu tướng, sao anh lại tới đây.” Vẻ mặt của anh ta không bối rối một chút nào, giống như người vừa mới kêu tên Nghiêm Trạch Thừa không phải là anh ta vậy.

Từ Bảo Bảo đang chờ trong lồng ng.ực Nghiêm Trạch Thừa nghe được âm thanh vẫn tỏ ra bình thường trong tình huống này, lập tức biết ngay là Thần Duy, nhất thời trong lòng hô to không thú vị.

Đây quả thật chẳng có tí hồi hộp nào!

Rất không thú vị! Còn tưởng rằng sẽ xuất hiện tình địch mới hay gì đó chứ!

Nghiêm Trạch Thừa nhìn Thần Duy, lạnh lùng nói: “Không phải tôi đã cho binh lính đưa anh đến một phòng không có ai ở sao?”

Thần Duy vừa nghe lời nói như chỉ trích của Nghiêm Trạch Thừa, nhất thời hơi luống cuống, anh ta nhỏ giọng nói: “Em vốn định đi, thế nhưng giữa đường gặp Từ thượng tá, em… Thật xin lỗi…” Anh ta muốn nói lại thôi, ngữ khí như bị Từ Khoa cưỡng ép bắt đến.

Nội tâm Từ Bảo Bảo phun ra vô số chữ trơ trẽn, Bạch Liên Hoa! Cậu tránh ra khỏi cái ôm của Nghiêm Trạch Thừa một chút, muốn nhìn một chút biểu tình hiện tại của Thần Duy có bao nhiêu vô sỉ, mà Nghiêm Trạch Thừa bởi vì Từ Khoa vẫn còn giơ chim nên vẫn luôn chặt chẽ ấn Từ Bảo Bảo, sau khi anh ta chọc ghẹo Từ Bảo Bảo, thấp giọng nói ở bên tai cậu: “Đừng nghịch, nếu em muốn nhìn, anh cho em nhìn.”

Từ Bảo Bảo: “…” Nhìn đại gia anh ý!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.