🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Từ Bảo Bảo cúi đầu tự hỏi, lúc giương mắt lên, người bên cạnh đã biến thành tiểu hồng nhãn quái.

Tiểu hồng nhãn quái hiển nhiên cũng biết lúc trước Nghiêm Trạch Thừa mắt xám lại một lần nữa có được quyền chủ động, khống chế thân thể, cho nên anh ta mới mất đi một phần ký ức, không biết vì sao lại ngồi ở đây, Từ Bảo Bảo cũng cách anh ta gần như vậy… Anh ta nhìn đỉnh đầu Từ Bảo Bảo trong nháy mắt, tâm tình lập tức trở nên hơi khó chịu, anh ta vươn tay lay tóc chính mình một chút, nhưng cũng không lập tức đẩy Từ Bảo Bảo ra, mà lại hơi cam chịu nói: “Thôi.”

“Thôi cái gì?” Từ Bảo Bảo nhíu mày.

Nghiêm Trạch Thừa thấp giọng nói: “Không phải vì em thích thằng kia cho nên mới luôn muốn tiếp xúc với anh sao… Về sau anh sẽ tiếp xúc với em nhiều hơn một chút, cũng cho hắn ta đi ra sớm hơn…”

Từ Bảo Bảo lúc đầu còn hơi không nghe rõ Nghiêm Trạch Thừa đang nói cái gì, sau lại cẩn thận nghe, nhất thời dở khóc dở cười.

Hàng này mỗi ngày trong đầu đều suy nghĩ cái quỷ gì vậy…

Nghiêm Trạch Thừa cũng không biết chính mình não bổ cái gì, bây giờ anh ta cảm thấy cực kỳ suy sụp, vẫn luôn cúi đầu. Bởi vì không nghe thấy Từ Bảo Bảo trả lời, anh ta cho rằng Từ Bảo Bảo nghĩ như vậy, trong lòng nhất thời như bị kim đâm, cực kỳ không thoải mái, lúc này cam chịu vươn tay, chặt chẽ ôm lấy Từ Bảo Bảo, bộ dáng vừa thỏa mãn lại vừa thương tâm.

Từ Bảo Bảo hơi không biết nói gì cho đúng.

Cậu buông mi nhìn bàn tay to đang ôm lấy cậu của Nghiêm Trạch Thừa, lúc này chỉ cảm thấy như bị nhiễm cảm xúc của Nghiêm Trạch Thừa, nháy mắt cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu, cuối cùng, Từ Bảo Bảo vẫn mềm lòng.

Thật ra từ sau khi cậu cùng Nghiêm Trạch Thừa nhận thức, cậu vẫn luôn sống chung với tiểu hồng nhãn quái, tuy rằng Nghiêm Trạch Thừa mắt xám cũng sẽ ngẫu nhiên đi ra làm khách mời, nhưng thời gian rất ngắn. Cho nên trong lòng, người mà Từ Bảo Bảo càng hiểu hơn, ngược lại lại là tiểu hồng nhãn.

Mặc dù tiểu hồng nhãn có rất nhiều khuyết điểm – anh ta giống như một cái pháo hoa, hơi không hài lòng một chút là trở nên không vui, còn sẽ tỏ vẻ khó chịu với cậu, tâm tư khó đoán, có chuyện cũng không chịu nói với Từ Bảo Bảo – nhưng anh ta cũng có rất nhiều ưu điểm. Những ưu điểm kia… Từ Bảo Bảo nhất thời không nói lên được, chỉ có thể an ủi nói: “Em không nghĩ như vậy, anh suy nghĩ nhiều rồi.”

Nghiêm Trạch Thừa nghe nói vậy, không mở miệng.

Bộ dáng Nghiêm Trạch Thừa tuyên bố không tin rõ ràng như vậy, Từ Bảo Bảo đành phải giải thích: “Về sau anh có suy nghĩ gì, có thể trực tiếp nói cho em biết, em là loại người không đoán trong lòng người khác nghĩ cái gì… Mà em thân cận với anh, không phải vì muốn làm cho anh mặt khác xuất hiện, mà là vì…” Lời kế tiếp, Từ Bảo Bảo không nói.

Nghiêm Trạch Thừa im lặng một lúc, có vẻ muốn hỏi rốt cuộc vì sao Từ Bảo Bảo mới tiếp xúc với anh ta.

Từ Bảo Bảo chớp mắt ám chỉ.

Nghiêm Trạch Thừa sửng sốt, sau đó giống như một con cún con, hai tay duỗi ra chặt chẽ ôm lấy Từ Bảo Bảo, anh ta nhẹ nhàng hôn bên mặt Từ Bảo Bảo, hỏi: “Có phải là ý mà anh nghĩ không?”

Từ Bảo Bảo: “Hừ.”

Thật ra chính Từ Bảo Bảo cũng hiểu được thế này hơi không tốt, nhưng mà hiện tại cậu đúng là có chút hảo cảm đối với Nghiêm Trạch Thừa, muốn nói là yêu thì… Kỳ thật cũng chưa đến mức đó, thế nhưng khẳng định có thể đạt đến. Từ Bảo Bảo vẫn luôn tôn sùng tình yêu tế thủy trường lưu*, chỉ khi hai người ở chung mới có thể biết được về sau đến cùng có thể ở bên nhau hay không, nhất kiến chung tình linh tinh gì đó, cậu cũng không tin tưởng.

(*khe nhỏ sông dài: làm một ít và kiên trì làm mãi)

Nghiêm Trạch Thừa không có được câu trả lời xác định từ Từ Bảo Bảo, nhưng khóe miệng của anh ta đã cong lên, anh ta gắt gao ôm Từ Bảo Bảo, vẫn hỏi bên tai cậu: “Rốt cuộc em có ý gì? Có phải là ý anh nghĩ hay không?”

“Anh nghĩ ý gì?”

Hơi thở ấm áp từ Nghiêm Trạch Thừa thổi vào lỗ tai Từ Bảo Bảo, cậu bị Nghiêm Trạch Thừa làm buồn cười.

Đôi mắt Nghiêm Trạch Thừa nhìn chằm chằm vào mắt Từ Bảo Bảo, anh ta nhìn cậu thật sâu, một lát sau, sát lại gần một chút, hôn một chút lên đôi môi mềm mại của Từ Bảo Bảo: “Ý của anh là thế này.”

Từ Bảo Bảo mặt mày nhu hòa, đúng lúc cậu muốn nói, đột nhiên có người gõ cửa phòng. Từ Bảo Bảo liền đứng dậy đi mở cửa, phát hiện người đến là để hỏi khi nào bọn họ rời khỏi tinh hệ N.

Từ Bảo Bảo: “Thế bây giờ đi đi, chúng tôi đã thu thập hành lý xong rồi.”

Binh lính kia cung kính đáp ứng một tiếng, Từ Bảo Bảo liền gọi Nghiêm Trạch Thừa, mang theo hành lý cùng nhau đi.

Tuy rằng Nghiêm Trạch Thừa còn muốn tiếp tục cái đề tài mới kia, nhưng thấy bộ dáng thật kích động của Từ Bảo Bảo, cũng không để binh lính chờ nữa, cho nên chỉ có thể không quá vui vẻ đi theo sau mông Từ Bảo Bảo.

Lúc ngồi trên phi cơ loại nhỏ, Từ Bảo Bảo hơi mệt mỏi muốn ngủ, cuối cùng toàn bộ hành trình đều bị cậu ngủ qua, lúc mở mắt ra, cậu đang được Nghiêm Trạch Thừa ôm về hướng phòng ngủ trong nhà.

Mặc dù họ sống ở tinh hệ N vài ngày, thế nhưng cũng chỉ qua mấy tiếng trên tinh hệ chủ, trong nhà hai người đương nhiên không có thay đổi gì. Từ Bảo Bảo bị Nghiêm Trạch Thừa ôm trong tư thế không thoải mái lắm, cậu không nhịn được giãy dụa một cái trong lòng Nghiêm Trạch Thừa, kết quả thiếu chút nữa ngã xuống, may mà Nghiêm Trạch Thừa nhanh tay ôm lại được, may mắn thoát khỏi tai nạn.

Từ Bảo Bảo mơ mơ màng màng, bị Nghiêm Trạch Thừa nâng hai tay lên, vòng qua cổ anh ta.

Cuối cùng, Nghiêm Trạch Thừa đặt Từ Bảo Bảo lên giường trong phòng ngủ.

Từ Bảo Bảo xoay một cái trên giường lớn mềm mại, cực kỳ sảng khoái nói câu cảm ơn, nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Từ Bảo Bảo cảm thấy lần này cũng không ngủ được bao lâu, chỉ có hai tiếng, cậu mơ mơ màng màng mở to mắt, mới vừa ngáp một cái thì ngửi được một mùi hương khó có thể hình dung…

Sau khi im lặng trong chốc lát, Từ Bảo Bảo mặc quần áo ngủ ra khỏi phòng ngủ, quả nhiên thấy được thân ảnh đang bận rộn của Tần Mai ở trong phòng bếp.

Sau khi Tần Mai biết được con trai nhà mình lại vì Nghiêm Trạch Thừa mà phải đi đến tinh hệ N kia, vẫn luôn lo lắng, sợ đống ma thú ở tinh hệ kia một phát không cẩn thận liền ăn luôn Từ Bảo Bảo. Từ Bảo Bảo là ai? Chính là bảo vật của nhà họ! Là đứa con trai duy nhất của bà, tuy rằng gien thì phế sài, nhưng không ngăn được bọn họ thương cậu, đương nhiên phải cẩn thận che chở. Cho nên vừa nghe được Từ Bảo Bảo đã trở lại, Tần Mai không nói hai lời đi tới nhà của Từ Bảo Bảo và Nghiêm Trạch Thừa, thuận tiện còn quở trách Nghiêm Trạch Thừa một trận.

Đương nhiên, trước khi quở trách, Tần Mai cũng đã nghĩ đến liệu sẽ có hậu quả gì không. Dù sao Nghiêm Trạch Thừa là thiếu tướng của đế quốc, còn là gien cấp SS, bị bà quở trách như vậy, thẹn quá hóa giận cũng là bình thường, nhưng bà thật sự không chịu được… Mà Tần Mai không ngờ rằng Nghiêm Trạch Thừa lúc trước còn hơi thần kinh, thái độ đối xử với bà lúc này chỉ có thể nói là tốt, cũng không ngạo mạn, cũng không kỳ kỳ quái quái, miệng đôi khi giống như quết mật, nói chuyện ngọt đến ê răng, khiến bà mới quở trách vài câu đã bị Nghiêm Trạch Thừa hống đến thư thái thoải mái.

Lúc đầu Tần Mai còn cảm thấy cực kỳ nghi hoặc, sau này cũng nghĩ thông. Phỏng chừng Nghiêm Trạch Thừa cũng biết về Bạch Dương Duệ, cảm thấy có nguy cơ, sợ Từ Bảo Bảo sẽ đi theo Bạch Dương Duệ, cho nên mới thay đổi lớn như vậy.

Mà đối với con trai của mình, Tần Mai lại cực kỳ đau lòng.

Tuy rằng con trai nói thích Nghiêm Trạch Thừa, nhưng Tần Mai cảm thấy ở bên Nghiêm Trạch Thừa, con trai chắc chắn sẽ chịu khổ, lần này mới không có bao lâu, con trai đã trực tiếp bị đưa đến tinh hệ N, tuy rằng hoàn hảo trở lại, nhưng Tần Mai vẫn muốn chăm sóc con một chút – cho nên bà đi nấu cơm.

Lúc Từ Bảo Bảo nhìn thấy Tần Mai, ánh mắt liền sáng lên, tuy rằng Tần Mai vẫn đang trong bếp xử lý đống đồ đen xì không biết là gì kia, Từ Bảo Bảo vẫn nhảy nhót xuống cầu thang, đi về phía Tần Mai.

Thân là một đứa trẻ mồ côi, từ sau khi có cha mẹ, Từ Bảo Bảo phá lệ quý trọng thời gian ở chung với họ, hơn nữa hiện tại cậu còn là tu hú chiếm tổ, tuy rằng cậu cũng không cố ý, nhưng rốt cuộc vẫn đuối lý, cho nên đối với Từ Bảo Bảo mà nói, chỉ có đối xử càng thêm tử tế với Tần Mai và Từ Kiến Hoa mới có thể bồi thường một ít.

Từ Bảo Bảo không nói hai lời, trực tiếp đi qua ôm lấy thắt lưng Tần Mai.

Tần Mai ai u một tiếng, cười nói: “Con trai ngoan, con đi ra ngoài trước đi, đợi lát nữa mẹ làm xong cơm chúng ta lại nói chuyện.”

Từ Bảo Bảo: “…” Nói chuyện thì có thể! Nhưng có thể không ăn không!

Tuy rằng lúc Từ Bảo Bảo nhìn đến cái thứ không rõ là gì kia trong nồi, trong lòng cực kỳ khổ, nhưng vì để Tần Mai vui vẻ, cậu cũng chỉ yên lặng giả vờ cậu rất thích ăn, cái gì cũng không nói, yên lặng ngồi trước mặt bàn ăn.

Mà lúc này, Nghiêm Trạch Thừa cũng trở về, lúc trước anh ta bị Tần Mai sai đi ra ngoài, hiện tại trong tay mang theo một ít đồ vật kỳ quái gì đó, sau khi thấy Tần Mai, lập tức đi qua, đưa đồ cho Tần Mai.

Tần Mai sau khi nói lời cảm ơn, đem đồ vật để vào phòng bếp.

Nghiêm Trạch Thừa nhắm mắt theo đuôi nói: “Chúng ta đã là người một nhà, đây là điều đương nhiên.” Lúc anh ta nói những lời này, biểu tình cực kỳ chân chó, cả người quả thật hơi không giống Nghiêm Trạch Thừa.

Khóe miệng Từ Bảo Bảo run rẩy, nhìn bộ dáng Nghiêm Trạch Thừa, hơi không muốn thừa nhận cậu biết anh ta.

Sau khi lấy lòng mẹ vợ, Nghiêm Trạch Thừa lập tức đến tìm Từ Bảo Bảo. Từ Bảo Bảo nhìn bộ dáng như một con chó trung thành của Nghiêm Trạch Thừa, vẫy đuôi đi tới chỗ cậu, liền ngồi xuống sofa bên cạnh, chừa một chỗ cho anh ta.

Sau khi Nghiêm Trạch Thừa ngồi xuống, anh ta vươn tay, sờ đầu Từ Bảo Bảo: “Lúc trước anh thấy em ngủ thoải mái, cũng không gọi em dậy.”

Từ Bảo Bảo gật đầu.

Nghiêm Trạch Thừa tiếp tục nói: “Ngày mai anh cần đến trường học một chuyến, một mình em ở nhà, không có việc gì chứ? Có muốn anh nhờ mẹ em ở lại cùng em không?” Lúc Nghiêm Trạch Thừa nói lời này, vẻ mặt đầy lo lắng nhìn Từ Bảo Bảo, làm Từ Bảo Bảo nhất thời cảm thấy hơi 囧. Cậu cũng không phải là trẻ con, chẳng lẽ còn không biết đảm bảo an toàn cho bản thân sao? Nghĩ đến đây, Từ Bảo Bảo vẫy tay, tỏ rõ chính mình không sao.

Nghiêm Trạch Thừa không nói thêm gì nữa, mà cúi đầu, hôn một cái lên môi Từ Bảo Bảo.

Thật ra anh ta chỉ sợ Từ Bảo Bảo ở nhà một mình nhàm chán.

Thấy mọi hành động của anh ta đều là bộ dáng thật tự nhiên, Từ Bảo Bảo hơi sửng sốt, sau đó không nhịn được cười: “Bây giờ anh lại không sợ tiếp xúc với em nhiều như vậy, sẽ biến mất sao?” Nói xong câu đó, Từ Bảo Bảo lập tức cảm thấy hơi không ổn, cậu quan sát thật cẩn thận biểu tình của Nghiêm Trạch Thừa một chút, thấy anh ta có vẻ cũng không tức giận, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói, “Em cũng không cố ý nói như vậy. Em chỉ muốn đùa với anh một chút…”

Nghiêm Trạch Thừa cười cười. Đôi mắt màu đỏ tươi của anh ta lúc này thoạt nhìn cũng thật ôn hòa, anh ta nhìn chằm chằm vào mắt Từ Bảo Bảo, nhẹ giọng nói: “Không sao, anh ở bên em, nói chung cũng không thể không làm gì với em… Lại nói, về sau còn có những việc anh càng muốn làm hơn, anh không có khả năng bỏ cuộc đâu.” Lúc anh ta nói tới chỗ này, còn liếm liếm đôi môi hơi khô.

Hành động này làm cho tất cả động tác của anh ta trở nên cực kỳ gợi tình.

Từ Bảo Bảo: “…”

Khóe miệng Từ Bảo Bảo giật một cái, cuối cùng vẫn không nhịn được, một bàn tay đánh lưng Nghiêm Trạch Thừa.

Nghiêm Trạch Thừa: “…”

Vừa vặn lúc này, Tần Mai từ phòng bếp đi ra, bà thấy bộ dáng Từ Bảo Bảo đánh Nghiêm Trạch Thừa, đầu tiên là sửng sốt, sau đó khóe miệng chậm rãi cong lên. Trong lòng bà biết hai người chính là đang đùa giỡn, nhưng vẫn không nhịn được nói: “Bảo Bảo, con không nên bắt nạt người ta nha.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.