Hơn 1 tuần trôi qua,Mie và Quốc Anh vẫn chưa làm lành.Chẳng ai chịu mở lời trước cả.Cũng mấy lần Quốc Anh định xin lỗi cô,nhưng lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
Đêm...cũng gần 1 giờ sáng rồi mà Mie chẳng thể chợp mắt.Đầu cô cứ nghĩ mãi về chuyện cãi vã với chồng.Chẳng lẽ lại vì một cái chuyện cỏn con này mà phá đi hạnh phúc sao ?Cô bật dậy,vò vò đầu khó chịu.Nhìn đồng hồ cứ chạy '' tích tắc,tích tắc '' mà lòng não nề.Mie vào bếp,mở tủ lạnh cầm mấy lon bia đi lên sân thượng hóng mát.
Bật lon bia " cạch '' một tiếng,cô đưa lên môi uống liền một hớp dài.Mặc dù không quen uống,nhưng có lẽ bây giờ phải uống mới thấy khá hơn được.
- Quốc Anh...Anh là đồ tồi ! Anh quá đáng lắm .... - Miệng cô lẩm bẩm theo gió.Nước mắt trào trực lăn xuống ướt đẫm gò má hơi ửng hồng.Mie đưa lon bia lên uống tiếp,mắt nhắm lại theo dòng nước mặn.
Chợt một bàn tay kéo lon bia ra ra khỏi miệng khiến Mie giật mình.Cô mở vội đôi mắt long lanh ra,bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị đáng sợ của anh.Quốc Anh đang đứng bên cạnh cô,hai tay đút túi quần.
- Trả đây ! - Mie đứng dậy,cố vươn tay với lấy lon bia anh đang cầm
Anh vung tay đáp mạnh lon bia đi,chỉ còn nghe tiếng '' keng ...keng ''
- Anh đang làm gì thế hả ? - Cô nói với cái giọng mạnh mẽ khó chịu
- Chồng ngăn không cho vợ uống bia cũng là sai à ?
Mie giật mình,anh đang định làm hòa với cô sao ? Nhưng chắc không phải,anh có lòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/noi-nao-co-nang-am/429566/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.