Sau khi Hạ Tàng Phong rời đi, Đường Tô lại bắt đầu khóc.
"Em khóc cái gì? Một người đàn ông lấy đâu ra nhiều nước mắt như vậy hả?" Tạ Ngôn Chiêu dùng tay kia lau nước mắt cho cậu.
"Đàn ông cũng là người, mà đã là người thì sẽ có nước mắt." Đường Tô giải biện vì chính mình, sau đó ngẩng đầu nhìn cô nói: "Lần sau ở trước mặt người ngoài, em sẽ không khóc."
Tạ Ngôn Chiêu thấy mắt cậu đỏ hoe, trông rất đáng thương, "Được rồi, cho phép em khóc một chút ở chỗ của chị, nhưng chỉ một chút thôi."
Đường Tô nín khóc mỉm cười: "Chị, hôm nay nếu không nhờ có chị, em sợ là sẽ không có cơ hội biểu diễn, sao chị lại tốt với em như vậy."
"Em cũng đã gọi chị là chị, chị cũng không thể để em chỉ gọi không như thế được. Hơn nữa... bây giờ chị là người đại diện của em, tranh thủ cơ hội cho nghệ sĩ của mình là trách nhiệm của người đại diện."
Đường Tô nghe cô nói nghiêm túc như vậy, thầm nghĩ, trong mối quan hệ người đại diện và nghệ sĩ giữa hai người họ thì Tạ Ngôn Chiêu hình như xứng chức hơn cậu chút.
*
Ôn Nam Trúc suy nghĩ cả một đêm, quyết định đổi quy tắc ban đầu từ hai nhóm ba người thi đấu với nhau, biến thành sáu người đều cùng một nhóm nhưng thi đấu cá nhân.
Có nghĩa là mọi người cùng hợp tác diễn một màn kịch ngắn, cách thức bình chọn vẫn là xem cá nhân thể hiện như cũ.
Ngày hôm sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/noi-tieng-sau-khi-cung-voi-em-trai-ruot-bi-anti-khap-internet-pha-game-trong-show-giai-tri/2724797/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.