Tạ Ngôn Chiêu tỉnh lại, phát hiện tư thế của mình đã đổi từ dựa vào vách hang thành tư thế ngã trên mặt đất, trên người đắp một chiếc áo lông vũ màu đen to rộng, một ống tay áo lông vũ được cô gối dưới đầu.
Áo là của Hạ Tàng Phong, Tạ Ngôn Chiêu không khỏi ngẩng đầu nhìn sang phía đối diện, thấy anh dựa người ngồi ở đó, nhắm mắt lại, dường như đã ngủ.
Nhưng ngay sau đó, anh dường như có cảm ứng gì đó, mở to mắt nhìn lại cô.
"Sao vậy?"
"Anh có...... Nghe thấy âm thanh gì không?" Tạ Ngôn Chiêu thử hỏi.
Hạ Tàng Phong lắc đầu: "Cô nghe thấy âm thanh gì?"
Tạ Ngôn Chiêu nghiêng tai lắng nghe, mọi âm thanh trong núi rừng vọng vào hang động này, chỉ còn lại một chút dư âm vụn vặt, cô có thể nghe rõ tiếng cành cây khô bị cháy kêu tí tách ở cửa hang.
Nhưng không có tiếng của bé trai.
Tạ Ngôn Chiêu bắt đầu không chắc âm thanh kia là ảo giác của mình, hay là do cô mơ ngủ.
Tạ Ngôn Chiêu không có thời gian suy nghĩ nữa, bởi vì Tần Y đã dẫn theo mấy nhân viên công tác và thôn dân tìm được nơi này.
Khi trở lại nhà trưởng thôn, chân trời mơ hồ xuất hiện một tia sáng, Tạ Ngôn Chiêu nhìn đồng hồ, đã hơn 5 giờ.
Lăn lộn cả một đêm, nhưng bây giờ cô vẫn chưa thể đi ngủ, cô phải đến bệnh viện để xem tình hình của Đường Tô trước.
Nhưng Tần Y bảo cô nghỉ ngơi trước, nói Đường Tô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/noi-tieng-sau-khi-cung-voi-em-trai-ruot-bi-anti-khap-internet-pha-game-trong-show-giai-tri/2724830/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.