1
“Ông ơi, cho cháu một tháng được không? Cháu muốn tạm biệt bố mẹ nuôi cho đàng hoàng.”
Giọng Lục Hằng trầm ổn, nhưng ở đầu dây bên kia, ông nội anh lại xúc động đến phát khóc.
Không ngừng nói: “Được, được… Nếu không phải ông bị bệnh, không thể đi máy bay, thì ông đã có thể đến bên cháu rồi, như vậy cháu cũng không cần phải chia tay họ.”
Lục Hằng là trẻ mồ côi, năm năm tuổi được nhà họ Lục nhận nuôi. Gần đây, anh tình cờ tìm lại được người thân ruột thịt, nhưng chỉ còn lại một mình ông nội.
Sức khỏe ông không tốt, hy vọng anh có thể ở bên cạnh ông ba năm.
Lục Hằng nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, ông ạ.”
Cúp máy, màn hình lại trở về giao diện ban đầu, một thiệp mời dự tiệc cưới điện tử hiện lên, chói mắt vô cùng.
Ngoài bệnh tình của ông, đây cũng là lý do khiến anh quyết định rời đi.
Lục Hằng có một bí mật, anh yêu người chị gái cùng lớn lên bên mình, Lục Vãn.
Nhà ông nội ở Nam Kinh, nhà họ Lục ở Bắc Kinh.
Cách nhau một trời một vực, 1011 cây số, có khi cả năm cũng chẳng gặp được một lần — đủ để anh buông bỏ.
Bỗng nhiên, từ phía cửa ra vào vang lên một tiếng "tít".
Cửa được mở ra.
Lục Hằng quay đầu nhìn theo tiếng động, quả nhiên là Lục Vãn trở về.
Người phụ nữ ấy có khuôn mặt thanh tú, như hoa đào vừa hé nở trong tiết xuân.
Cô xách theo một túi đồ ăn lớn bước vào nhà.
Lục Hằng chỉ liếc mắt nhìn cô một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/noi-voi-gio-ve-tinh-yeu-cua-anh/2980690/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.